Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VẠN TRÙNG SƠN - CHƯƠNG 18

Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:06:29
Lượt xem: 35

52

Sau bữa ăn, chúng tôi ra ngoài đi dạo, Lục Du Lam cho tôi mượn khăn quàng cổ và mũ len, quấn tôi kín mít.

Con đường nhỏ vắng vẻ, những ngọn đèn đường ven đường cúi đầu nhìn xuống chúng tôi bé nhỏ.

「Du Xuyên nói ở đây ít người, lại có thể ngắm pháo hoa.」 Lục Du Lam vừa dứt lời, trên đầu đã nổ tung một bông pháo hoa.

Cô ấy reo lên vỗ tay, nói với Lục Du Xuyên: 「Chúng ta đi mua chút pháo hoa về lén lút đốt nhé!」

Thế là, ở đây chỉ còn lại tôi và Cố Thanh Sơn. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn trời, nói: 「Thiên Kiêu, tuyết rơi rồi.」

Tuyết rơi lả tả, rơi trên hàng mi dài của cậu ấy, cậu ấy thở dài một hơi.

Tôi châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nhìn làn khói trắng tản ra trong ánh đèn vàng mờ ảo, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

 

53.

Cố Thanh Sơn vùi nửa gương mặt tuấn tú vào chiếc khăn quàng đỏ tươi, vành tai lạnh đến đỏ bừng.

"Thanh Sơn." Tôi nghĩ biểu cảm của mình lúc đó chắc hẳn rất cà lơ phất phơ, nếu không tại sao mặt cậu ấy lại đỏ như vậy. "Muốn hút thuốc không?"

Tôi rít một hơi thuốc, túm lấy cổ áo cậu ấy, nhón chân, ngẩng đầu, đưa điếu thuốc vào miệng cậu ấy.

Không giống tôi, cậu ấy bị sặc đến ho sù sụ, làn khói trắng bốc lên, dưới ánh đèn đường, nó biến ảo khôn lường, đẹp đến mê hồn.

"Muốn hút thuốc không?" Tôi lại hỏi một lần nữa, cậu ấy gật đầu, rồi lại đỏ mặt lắc đầu.

Tôi dụi tắt điếu thuốc, hôn cậu ấy. Tuyết dày đè gãy cành cây, rơi xuống đầu tôi, tôi cười ha hả.

Xin hãy hôn em, hôn em thêm nữa, hôn em thật nhiều, lúc này ngoài tình yêu ra, đừng nghĩ gì khác.

Cố Thanh Sơn, anh có nhớ không? Em đã từng hứng lấy nước mắt của anh. Vậy thì cũng xin anh hãy đón nhận nụ hôn của em, đón nhận tình cảm của em.

54.

Chuyện hôn môi, tôi và Cố Thanh Sơn chỉ từng xem trong phim "Tình thâm thâm vũ m.ô.n.g mông". ( Tân dòng sông ly biệt)

Dì Cố rất thích xem phim của Quỳnh Dao. Trên TV, Hà Thư Hoàn ôm Y Bình: "Như Bình cái gì cũng tốt, nhưng trong lòng anh chỉ có Y Bình."

Mặt họ kề sát nhau, mặt tôi và Cố Thanh Sơn cũng dần dần áp sát vào màn hình TV.

"Khụ khụ." Dì Cố ho hai tiếng, nói với Cố Thanh Sơn: "Mẹ khát nước, con đi đun nước cho mẹ, nhớ để nguội nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/van-trung-son/chuong-18.html.]

Lúc cậu ấy bưng nước ra, cảnh hôn đã hết, tôi và dì Cố đều cười toe toét.

Trong "Tình thâm thâm vũ m.ô.n.g mông", ai cũng thích làm loạn lên, người này hôn người kia, dì Cố thì ngày nào cũng phải uống nước.

Cố Thanh Sơn không hiểu chuyện, hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ cứ hễ thấy người ta hôn nhau là lại khát nước ạ?"

Tôi khi đó mới mười mấy tuổi, suýt nữa thì cười lăn ra đất. Nhưng không ngờ, sau bao nhiêu năm, tôi lại trở thành người hôn cậu ấy.

Tôi gần như muốn khóc. "Thanh Sơn, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em."

Tiếng nổ chói tai xé toạc màn đêm, pháo hoa nở tung trên đầu chúng tôi, ánh sáng rực rỡ hòa vào ánh đèn đường còn sót lại.

Tuyết cuối cùng cũng phủ kín mặt đường nhựa. Giữa đất trời, một mảnh trắng xóa.

55.

Tôi cuối cùng đã không thể nghỉ hết kỳ nghỉ Tết dài bảy ngày. Vì Trần Cảnh Diên bị thương.

Cậu ta bị gãy tay, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không thể nấu cơm cho em gái.

Người giúp việc mới đến làm tạm thời, luôn chỉ làm được nửa ngày đã bị Trần Mộng Nghiên chọc tức đến phát khóc, bỏ việc.

Trần Tuấn gọi điện, bảo tôi về. Tôi đành phải ngoan ngoãn quay lại.

Nhà họ Trần rất yên tĩnh, Trần Cảnh Diên ngồi trên ban công trêu chọc lũ bồ câu: "Về rồi à, chơi vui không?"

"Vui, nếu không phải đi làm thì sẽ còn vui hơn." Tôi hỏi, "Có tiến triển gì không?"

"Ừm, có manh mối mới." Trần Cảnh Diên nói, "Tình nhân của Trần Dũng nói với tôi rằng Trần Dũng rất thích cờ bạc."

"Thích cờ bạc?" Tôi nhíu mày, "Ý cậu là, Trần Tuấn ngầm tham gia vào cờ bạc?"

"Cái này thì không rõ." Trần Cảnh Diên vuốt ve bộ lông xám của con bồ câu, "Gần đây tôi bận, cô phải tự mình đi điều tra."

Tôi nhìn chằm chằm vào con bồ câu đó, đồng tử màu đỏ sẫm, màu máu.

"Đây có phải là con trước kia không?" Tôi hơi nhíu mày, "Có phải là con bồ câu khác bay nhầm đường, bị cậu nhận nhầm không?"

Trần Cảnh Diên khẽ cười, cậu ta nói: "Cô nhìn nhầm rồi, chính là nó đấy."

"Từ năm sáu tuổi, mỗi con bồ câu tôi nuôi đều được đặt tên là Thiên Lạc. Đây là cái tên mà mẹ tôi đặt cho chúng."

"Thiên Lạc rất ngoan." Cậu ta nói, "Mỗi lần bay ra ngoài, nó đều sẽ quay về."

 

Loading...