Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vãn Tinh Dữ Nhĩ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-22 09:59:37
Lượt xem: 3,654

Ta vội vàng nắm chặt lấy tay hắn, khóc lớn:

"Đồng ý! Đồng ý! Chỉ cần ngài đừng chết, ta có phải làm thiếp ta cũng sẵn lòng! Nếu ngài c.h.ế.t rồi, ta lập tức hòa ly với Trì Tễ Chu, rồi tái giá!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trì Ngọc Bạch ho hai tiếng, giọng nói ngày càng yếu đi:

"Được… được, nếu ta không qua khỏi… nàng không cần thủ tiết vì ta… nhất định phải… phải hạnh phúc."

Tên…tên khốn này chưa gì đã toàn nói gở!

Trì Ngọc Bạch quả thật mạng lớn, lưỡi kiếm chỉ lệch tim một chút, không gây tổn hại đến những chỗ hiểm.

Trở về Đông Cung, sau khi được uống thuốc bổ và thuốc kéo dài sinh mạng, sắc mặt hắn cũng dần dần hồng hào trở lại.

Khi đã thoát khỏi nguy hiểm, suy nghĩ của hắn cũng trở nên linh hoạt hơn.

Hắn không chỉ mỗi ngày đòi ta thay thuốc và băng bó, mà còn yêu cầu ta đích thân đút cho hắn ba bữa cơm hàng ngày.

Sở Tinh Lạc che mắt thở dài:

"Quá mùi mẫn rồi, thật là không chịu nổi, không còn mặt mũi nào mà nhìn."

Trì Tễ Chu đứng bên cạnh, ánh mắt lấp lánh, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, cũng bắt đầu làm nũng:

"Lạc Lạc, hôm đó hình như ta cũng bị thương, chỗ n.g.ự.c vẫn còn đau, nàng có thể giúp ta xoa bóp được không…"

Tiếng xì xào bắt đầu rộ lên xung quanh, nhưng ta thì đầy lo lắng:

"Chúng ta thế này thật trái với thuần phong mỹ tục, sợ rằng sẽ bị người ta phê phán mà c.h.ế.t mất. Chúng ta thì không sao, nhưng hai người, một người là Thái tử, một người là Hoàng tử, danh tiếng là chuyện cực kỳ quan trọng."

Sự lo lắng của ta không phải là vô cớ, vì ngay lúc đó trong phòng đột nhiên im lặng đến mức không nghe thấy tiếng động nào, rồi một giọng nói uy nghiêm quát lên:

"Bốn người các ngươi còn ra cái thể thống gì đây!"

Ngoài cửa, Hoàng hậu với dáng vẻ thanh cao, kéo dài tà váy sang trọng, bước vào với thái độ đầy uy quyền. Khi đi ngang qua ta và Sở Tinh Lạc, bà còn trừng mắt nhìn chúng ta hai cái thật dữ dội.

Trì Ngọc Bạch, dù đang yếu ớt dựa trên giường, vẫn nở nụ cười và trao cho ta một ánh mắt trấn an:

"Đừng sợ, có phu quân ta đây."

Không biết Trì Ngọc Bạch đã dùng cách gì mà cuối cùng cũng khiến Hoàng hậu nguôi giận. Khi từ Đông Cung trở về Hoàng cung, Hoàng hậu còn đặc biệt nâng ta và Sở Tinh Lạc dậy, khẽ thở dài:

"Hai đứa trẻ ngoan, thật là khổ cho các con."

Ta vội vã lao vào phòng chất vấn Trì Ngọc Bạch, hắn chỉ cười ranh mãnh và chớp mắt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/van-tinh-du-nhi/chuong-10.html.]

"Ta chỉ nói sự thật thôi. Hôm đại hôn, vì phủ nội thông nhau, chúng ta uống quá nhiều rượu nên đã vô tình đi nhầm vào phòng tân hôn, rồi gạo đã nấu thành cơm, chỉ còn cách thuận theo mà thôi."

Ta không tin hắn, sau đó lén hỏi mấy thị nữ có mặt lúc đó, nhưng họ đều ấp úng, cuối cùng ta cũng ghép lại được đại khái câu chuyện.

Trì Ngọc Bạch chỉ nói phần đầu, phần sau còn đặc sắc hơn nhiều mà hắn không tiết lộ.

Hắn nói rằng sau khi "gạo đã nấu thành cơm," ta và Sở Tinh Lạc đã từng có ý định tự vẫn, sợ làm hỏng danh dự hoàng gia.

Nhưng Trì Ngọc Bạch nghĩ rằng đã đến nước này thì chẳng bằng tận hưởng hạnh phúc có hai người thê tử cùng lúc, nên khẩn cầu Hoàng hậu ban ta và Sở Tinh Lạc cho hắn làm thê tử. Còn bên ngoài thì nói rằng Triệu Vãn Ngưng đã qua đời, để Hoàng hậu chọn một tiểu thư khác cho Trì Tễ Chu.

Hoàng hậu nghe vậy liền cau mày.

Chuyện này chẳng phải sẽ gây rối loạn sao?

Triệu gia cũng là một gia tộc danh giá, con gái mình gả vào hoàng gia mới vài ngày đã đột ngột qua đời, làm sao có thể giải thích với họ?

Điều quan trọng nhất là, làm sao một Hoàng hậu tương lai có thể là người đã từng bị chính đệ đệ của mình chạm vào? Chắc chắn sẽ để lại mối họa về sau!

Suy đi tính lại, bà quyết định thuận theo, nói rằng trong ngày đại hôn, kiệu hoa đã nhầm cửa, và coi đó như một câu chuyện lãng mạn trong vở kịch.

Trì Ngọc Bạch thật khéo léo, khi đưa ra một khả năng vô lý nhất để Hoàng hậu chọn lựa, so sánh thiệt hại giữa hai lựa chọn, bà tất nhiên chọn cách ít gây rắc rối nhất.

Tuyệt thật, người này mưu kế thật nhiều, sao ta lại cảm thấy lạnh sống lưng thế này...

Sau đó, trong kinh thành lan truyền một câu chuyện đẹp:

Người ta kể rằng, đích nữ Triệu Vãn Ngưng của Triệu gia khi sinh ra đã được trăm chim chào đón, mang mệnh phượng hoàng.

Và vào ngày đại hôn của hai gia tộc Triệu - Sở, kiệu hoa lại nhầm cửa vì một sự cố hy hữu.

Dù Triệu Vãn Ngưng từ chối vị trí Thái tử phi, nhưng duyên phận đã định, số mệnh cuối cùng vẫn đưa nàng trở về đúng vị trí.

Triệu Vãn Ngưng cuối cùng đã gả cho Thái tử, còn Sở Tinh Lạc thì nên duyên cùng với Trì Tễ Chu, tạo thành một câu chuyện đẹp.

Câu chuyện được viết thành một cuốn truyện, mọi người đều tán thán sự kỳ diệu của số mệnh, càng thêm kính trọng thiên mệnh.

Vào một ngày xuân tươi đẹp, tại phủ Thái tử, bốn người chúng ta cùng nhau nhóm lửa nấu trà.

Trên bếp lò nhỏ, nước trà sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên như khói như mây.

Trong làn hơi đó, khuôn mặt chúng ta hiện lên đầy tiếng cười và câu chuyện vui vẻ.

Cả đời này, có tỷ muội tốt và người mình yêu ở bên cạnh, thậm chí chỉ cách nhau một bức tường.

Lúc rảnh rỗi cùng nhau nấu trà, lúc bận rộn cùng hỗ trợ nhau, còn điều gì may mắn hơn thế nữa?

Hết.

Loading...