Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vạn Tiếng Lòng Vang Vọng Tiếng Nàng - Ngoại truyện 1.2: Tạm biệt từ đây

Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:43:12
Lượt xem: 83

06.

Mẫu phi nhận thấy sự thiên vị của ta dành cho Ngọc Toái.

Bà ấy bắt đầu thúc giục ta thành thân, đôi khi lại ám chỉ:

“Với thân phận của chúng ta, nhất định phải tìm một tiểu thư nhà quyền quý.”

“Con vẫn chưa chán cái thứ thấp hèn ấy sao?”

“Dòng m/àu thấp hèn như vậy, không xứng để sinh con đẻ cái cho con.”

Ta rất mệt mỏi.

Ta lạnh lùng nhìn bà ấy, hỏi: “Nếu như con ch//ết, người có vui hơn không?”

Bà ấy nổi điên, thề sẽ dùng mọi thủ đoạn để gi//ết c.h.ế.t Ngọc Toái, bởi vì nàng đã làm ô uế ta.

Thật nực cười, bà ấy thậm chí không chịu nhìn nhận lại mình.

Trên đời này, nam nhân phạm sai lầm đều đổ hết lên đầu nữ nhân sao?

Ta cười nhạt, kề chuỷ thủ ngang cổ bà ấy: “À, vậy sao? Vậy chúng ta cùng ch///ết đi.”

Mẫu phi hoảng sợ, la hét thất thanh rồi bỏ chạy khỏi phủ.

Ta lặng lẽ ngồi một mình trong bóng tối.

Ngọc Toái trèo tường trở về, thấy ta thì sững sờ.

Ta nói: “Cút lại đây.”

Nàng ngoan ngoãn lại gần ta.

Ta cúi đầu, nắm lấy cổ tay nàng, áp trán vào lòng bàn tay nàng.

Nước mắt làm ướt tay nàng, Ngọc Toái ngạc nhiên hỏi: “Chủ thượng, người khóc sao?”

Ta nói: “Vớ va vớ vẩn, tối nay lão tử ăn ớt nên cay quá thôi.”

Nàng tin thật, gật đầu nói: “Ừm.”

07.

Mẫu phi không buông tha cho ta.

Bà ấy nhiều lần tìm đến phủ để kiếm chuyện với Ngọc Toái.

Ta biết bà ấy cũng chỉ làm được mỗi vậy.

Ta nói thẳng với bà ấy, ta không muốn ai trở thành thê tử của mình.

Mẫu phi cười khẩy: “Hiểu con không ai bằng mẹ. Con muốn gì, mẹ rất rõ. Con là hoàng tử, con có thể trì hoãn một thời gian nhưng không thể trì hoãn cả đời.”

Bà ấy làm trái ý ta, đưa vào trong phủ không ít cô nương xinh đẹp.

Ngọc Toái vẫn chưa nhận ra vấn đề, nàng vốn rất chậm chạp.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy, ta sợ nàng sẽ càng khó xử.

Ta viện một lý do để đuổi nàng đi, bèn sai nàng đi giám sát Bùi Tố.

Ta cũng không trông mong nàng sẽ làm nên công trạng.

Nhưng ta quên mất, ngoại trừ việc bị lãng tai, lúc thi hành nhiệm vụ, Ngọc Toái đều rất nghiêm túc.

08.

Lúc đầu, khi Bùi Tố nói Ngọc Toái thích hắn, ta không tin.

Lúc đó, ông ngoại ta vừa qua đời, ta nhân cơ hội thâu tóm quyền lực, thừa kế khế đất và tiền bạc của nhà mẹ đẻ, trở thành người nắm quyền trong nhà ngoại.

Chuyện đã đến nước này, mẫu phi khó lòng mà kiểm soát được ta.

Ta nghĩ thấu rồi, ta có thể tìm một nơi nào đó mà bà ấy không thể tìm được, cùng Ngọc Toái chung sống bên nhau.

Tuy rằng làm vậy sẽ không công bằng với Ngọc Toái nhưng có thể giải quyết được vấn đề hiện tại.

Nhưng ta quá ngây thơ rồi.

Những lời của Bùi Tố khiến ta nhận ra, Ngọc Toái chưa bao giờ là của ta, nàng không nên bị giam hãm.

Ta thẫn thờ ngồi dưới hiên nhà suốt hai ngày, không ngừng tự an ủi mình.

Không sao đâu, không sao đâu.

Ngọc Toái không thể thích người khác.

Nhưng khi Ngọc Toái tỉnh lại, ta lại sợ không dám hỏi nàng.

Cho đến khi nghe được câu trả lời, ta mới nhận ra, ta không thể thành thật với nàng được.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, thật xấu hổ nhưng ta không thể kìm nén được.

Thực ra, ta từng nói, ta yêu nàng.

Khi nàng ngủ say, khi nàng hôn mê, khi nàng không nghe thấy gì.

Dường như chỉ trong những lúc đó, ta mới có thể thổ lộ những lời ấy một cách chân thành.

Rõ ràng chúng ta đã ở bên nhau suốt mười năm dài, ta có biết bao cơ hội để nói với nàng.

Ngày Ngọc Toái rời đi, ta quay lưng lại với nàng, vờ như đọc sách nhưng thực ra, ta đang khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/van-tieng-long-vang-vong-tieng-nang/ngoai-truyen-1-2-tam-biet-tu-day.html.]

Nước mắt ướt đẫm trang giấy, khi nghe thấy tiếng bước chân lưỡng lự của nàng, cuối cùng ta cũng không nhịn được nữa mà đuổi theo.

Ông trời cho ta một cơ hội, ngoài trời tuyết đang rơi nên Ngọc Toái vẫn chưa đi.

Ta gọi tên nàng, nàng quay đầu lại.

Ta nói: “Ta yêu nàng, nàng có thể ở lại không?”

Ngọc Toái không nghe rõ.

Nàng ngơ ngác nhìn ta, bảo ta nói lại.

Nhưng ta đã dùng hết can đảm của mình.

Có lẽ đây là ý trời.

Một lần nữa, ta lại rút lui.

09.

Sau này, khi gặp Bùi Tố ở trên triều, ta vẫn không nhịn được mà châm chọc hắn.

Ta giả vờ hả hê nói: “Ngọc Toái ngốc lắm, sau này ngươi sẽ rất vất vả cho coi.”

Bùi Tố nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

“Ta không hiểu sao tam điện hạ lại nói vậy?” Hắn nhìn ta rất nghiêm túc, ánh mắt có chút giống Ngọc Toái: “Nói những lời như vậy sẽ làm tổn thương người khác, điện hạ không biết sao?”

Ta nghẹn lời.

Đúng vậy, ta làm sao không biết những lời đó sẽ làm người khác tổn thương chứ?

Bùi Tố thành khẩn cầu xin ta: “Có lẽ không mấy khi gặp nhưng sau này mong điện hạ nếu có gặp Ngọc Toái, đừng nói những lời như vậy nữa. Ta không muốn nàng phải buồn lòng.”

Ta cố biện minh: “Nàng lãng tai, không thể nghe rõ.”

“Vậy nếu nghe rõ thì sao?”

“Gì cơ?”

Bùi Tố nghiêm túc nói: “Những lời ấy, dù chỉ nghe được một câu cũng sẽ rất buồn. Điện hạ muốn Ngọc Toái buồn lòng sao?”

Ta nghẹn ngào không nói nên lời.

Bùi Tố chắp tay: “Nàng là thê tử trân quý của ta, rất thông minh, cũng rất đáng yêu. Việc nàng làm không phải là ngốc nghếch, mà là vì nàng tốt bụng. Mong tam điện hạ hiểu rõ.”

Thật nực cười.

Ta và Ngọc Toái ở bên nhau mười mấy năm, vậy mà lại cần một người khác đến nói cho ta biết nàng là người như thế nào.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, ta cuối cùng cũng hiểu ra.

Sự xa cách giữa ta và Ngọc Toái không phải vì mẫu phi cản trợ, không phải vì nàng bị lãng tai, cũng không phải vì Bùi Tố.

Mà do ta.

Ngay từ đầu ta đã không quyết đoán, thốt ra những lời lẽ cay nghiệt.

10.

Ngày thành hôn của nàng, thực ra ta có đến.

Ta ngồi trên lưng ngựa, lặng lẽ dõi theo từ xa.

Tiếng pháo nổ vang, tiếng kèn rộn rã, vô cùng náo nhiệt. Ta nghe thấy mọi người hô vang tên của Ngọc Toái.

Thực ra bọn họ gọi sai rồi.

Cái tên Ngọc Toái này là do ta đặt cho nàng. Tên ban đầu cũng không phải “Ngọc Toái” (Ngọc vỡ) mà là “Ngọc Tuỳ”.

Bầu bạn cùng nhau.

Nhưng nha đầu này lại nghe thành “Ngọc Toái”, dùng mãi cũng thành quen.

Nàng luôn nói rằng nàng biết ơn ta, nàng có lỗi với ta.

Nàng nói ám vệ nên cống hiến hết mình cho chủ thượng, vì chủ thượng vào sinh ra tử.

Nhưng ta không cần những thứ đó.

Ta chỉ muốn nàng sống bình yên bên cạnh ta.

Thực ra ta biết rõ, ta không thể giữ nàng bên mình cả đời.

Mẫu phi không cho ta cưới nàng làm chính thê, mà ta cũng không muốn nàng bị giam cầm bên cạnh ta, phải làm một thị thiếp thấp kém.

Một con hổ không thể trở thành mèo nhà, cũng không nên bị nhốt trong lồng.

Nghe nói, nàng sắp gia nhập “Niệm Tự Kỳ”, muốn theo quân ra trận.

Đó mới là chân lý của đời nàng.

Ta trông ngóng từ xa, nhìn thấy đôi phu thê Bùi Tố và Ngọc Toái đang bái thiên địa, tầm mắt mờ đục, lệ nóng tuôn trào.

Như vậy cũng tốt.

Như vậy là tốt rồi.

Ngọc của ta không thể vỡ, cũng như không bao giờ vỡ.

——the end 

Loading...