Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vạn Tiếng Lòng Vang Vọng Tiếng Nàng - Chương 33-34

Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:14:21
Lượt xem: 14

33.

Chủ thượng bỗng đứng phắt dậy.

Đứng dậy quá nhanh, suýt nữa làm đổ cái ghế bên giường.

Ta gọi: “Chủ thượng?”

Không có ai trả lời.

Chủ thượng cũng bị lãng tai sao?

Ta lại gọi: “Tam điện hạ?”

Hắn không quay lại, chỉ quay lưng về phía ta, gọi một tiếng: “A Ngọc.”

Chủ thượng rất ít khi gọi tên ta, mãi một lúc sau ta mới đáp: “Vâng.”

“Ta hỏi lại ngươi lần nữa” Giọng hắn bĩnh tĩnh, nhưng khi nói đến chữ cuối cùng lại run rẩy: “Ngươi thật sự thích hắn sao?”

Ta đáp: “Phải.”

Ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Thuộc hạ đã phụ lòng chủ thượng, phụ lòng chủ thượng đã nuôi dạy thuộc hạ nhiều năm, thuộc hạ rất sợ hãi. Thuộc hạ nguyện xin c.h.ế.t để chuộc tội.”

Còn chưa dứt lời, chủ thượng quay phắt lại, trên mặt còn vương những giọt nước mắt chưa khô.

“Ngươi có ngốc không? Ta vất vả lắm mới cứu được ngươi về! Là vì để ngươi ch//ết đi sao?!”

Ta buột miệng nói: “Xin lỗi…”

“Im miệng!”

Ta ngậm miệng, thầm nghĩ: May quá, vẫn là chủ thượng mà ta quen biết.

34.

Đêm đó, chủ thượng nói ta cút về Bùi gia.

Hắn nói càng thấy ta càng phiền lòng.

Hắn nói: “Thuỵ Vương phủ không nuôi kẻ vô dụng, nếu ngươi không làm ám vệ nữa thì cút sớm đi cho rồi.”

Ta hỏi: “Ta không cần đi thám thính tin tức cho ngài nữa sao?”

“Không cần.”

“Cũng không cần làm chân chạy vặt của ngài sao?”

“Không cần.”

“Cũng không cần...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/van-tieng-long-vang-vong-tieng-nang/chuong-33-34.html.]

“Ngươi nói xong chưa, ta nói ngươi đi ngay mà” Chủ thượng cắt ngang lời ta: “Ta không cần một ám vệ vô dụng như ngươi.”

Hắn dừng lại một chút, nghiêm giọng nói:

“Từ nay về sau, ngươi muốn làm gì thì làm, không cần phải vì ta mà làm bất cứ việc gì.”

Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng quỳ xuống, dập đầu trước chủ thượng một cái: “Tuân lệnh.”

Hắn không nói gì, quay lưng lại với ta, bận rộn lật sách, cứ như đang bận trăm công nghìn việc.

Ta không muốn làm phiền hắn nữa bèn lui khỏi thư phòng của chủ thượng.

Lúc ra ngoài, ta chợt cảm thấy lành lạnh nơi chóp mũi.

Ngẩng đầu lên nhìn, tuyết rơi rồi.

Ở Diêu Quang rất ít khi có tuyết rơi, vì vậy ta dừng lại, đứng dưới mái hiên ngắm nhìn một lúc.

Có lẽ đây là lần cuối cùng ta ngắm tuyết ở đây.

Tuyết rơi mịt mù, ta cũng không có ô che.

Ta bước xuống bậc thềm, hoà mình vào trong trời tuyết.

Bỗng nhiên, giọng nói của chủ thượng vào lên từ phía sau.

“Ngọc Toái! Đợi đã!”

Ta vừa quay đầu lại, chỉ thấy chủ thượng rảo bước thật nhanh giữa trời tuyết, hai mắt đỏ hoe.

Môi hắn mấp máy như đang nói gì đó.

Nhưng ta lại không nghe rõ.

Ta chỉ vào tai mình, thành thật nói: “Chủ thượng, ta không nghe rõ, ngài có thể nói lại lần nữa không?”

Chủ thượng nhìn ta, mắt càng lúc càng đỏ, giống như những chiếc lá phong đỏ sẫm bên bờ sông vào mùa thu.

Một lúc sau, hắn chợt mỉm cười.

“Ngươi... thật sự không nghe được, hay giả vờ không nghe được?”

Ta uất ức nói: “Ta không nghe được thật mà... ngài nói lại lần nữa đi?”

“Không nói.”

Tuyết rơi lả tả khắp trời, vài bông tuyết đọng lại trên đầu ta, hiếm khi mới thấy chủ thượng cười tươi đến vậy.

Hắn đưa tay ra, đinh phủi tuyết vương trên tóc ta, nhưng lại rụt tay về.

Chủ thượng nói: “Bảo trọng.”

Loading...