Vân Sơ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 19:21:03
Lượt xem: 75

Ta nhổ ngọn cỏ đuôi chó trong miệng, vỗ vỗ Lưu Song đang đỏ mắt, nói, "Sau đó chàng ấy an ủi ta, nói Sơ Sơ nhà ta không phải là chim trong lồng, Sơ Sơ nhà ta cũng là một con chim ưng. Ta còn nói, người ta đều ví tiểu thư là phượng hoàng, chỉ có chàng gọi ta là chim ưng. Ta thích nhất màu xanh, nên ta gọi là Thanh Ưng."

Kết quả là nước mắt của Lưu Song cũng rơi lã chã. Hắn nói với ta: "Tướng quân, muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kìm nén."

Ta nhún vai, cười mắng hắn: "Sắp làm phụ thân rồi mà vẫn chưa trưởng thành."

Rồi ta bỗng nhiên không muốn cười nữa, trước khi vào xe ngựa nói với hắn: "Thanh Ưng tướng quân sẽ không khóc, cũng không thể khóc."

Mấy ngày nay ta cứ nằm mơ, mơ thấy Kỳ Uyên thời niên thiếu. Chàng khi ấy rất đắc ý, cưỡi ngựa vẫy tay áo đỏ. Búi tóc cao cao, xách theo bánh bao nhỏ ở phố Tây đến tìm ta. Rồi lại mơ thấy ta thắng trận trở về, mọi người đều cười vui vẻ, chỉ có phụ mẫu ta mặt mày ủ rũ, ánh mắt đầy xót xa.

Tùy Đế ban thưởng ta ngàn vàng, ta từ chối, người lại hỏi: "Vân Sơ, nay chiến công hiển hách đủ để làm nữ tướng quân của Đại Tùy ta, hôm nay ta phá lệ ban thưởng cho ngươi! Ngươi muốn danh hiệu gì, Vân Loan được không?"

Ta suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Thần muốn hai chữ Thanh Ưng."

Kỳ Uyên đã nói, ta cũng là chim ưng, vậy thì ta nhất định là chim ưng. Tiếng "loảng xoảng" vang vào giấc mơ, ta giật mình tỉnh giấc. Ta từ từ mở mắt, nghe thấy giọng Lưu Song ngoài rèm, hắn nói đã qua cửa ải.

Ta đáp lại: "Ngươi đi trước đến doanh trại đi, ta thu xếp một chút."

Quách Chiếu đã đợi ta rồi. Ta dẫn Liễu Lâm đi gặp hắn, trong trướng bồng hai người vừa mới bàn bạc một chuyện, thì có người mang tới một bức thư khẩn.

Ta ngồi ở ghế chính, suy nghĩ cách bày binh bố trận, thì thấy Liễu Lâm đưa cho ta một phong thư, chính là bức thư khẩn đó. Ta mở ra, những gì viết bên trong khiến trái tim ta đập mạnh, đó là những việc làm của tân đế Đại Lương Thì Uyên trong những năm qua.

Năm năm trước đột nhiên xuất hiện, được nhận về hoàng cung. Mất hết ký ức quá khứ, chỉ nhớ tên của mình, và không thể chữa khỏi bằng thuốc thang. Lương đế già yếu, bảy hoàng tử tranh giành ngôi báu, gió tanh mưa máu.

Ta lật giở mấy tờ giấy, những dòng chữ thô sơ kể lại những năm tháng ta đã bỏ lỡ. Không khó để nhận ra, tính cách của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Kỳ Uyên như vậy, hay nên gọi là Thì Uyên, là một người hoàn toàn xa lạ với ta.

Ta bỗng nhiên khó thở, thở hổn hển, khiến Quách Chiếu sợ hãi.

Tim đau như bị ai đó cắt đi một miếng thịt. Liễu Lâm cau mày nhìn ta, hỏi: "Ngươi còn ổn không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/van-so/chuong-4.html.]

Ta nhìn sâu vào mắt hắn, đưa những tờ giấy đó cho hắn, nói: "Các ngươi tự xem đi, hôm nay ta còn có việc."

Thực ra cũng không phải việc gì lớn, chỉ là ta muốn uống rượu hồ tiêu cay. Trời rất lạnh, ta khoác vội chiếc áo choàng, loạng choạng ra trước ngựa, đeo mặt nạ lên rồi phi thẳng đến vùng đất không thuộc quyền quản lý của ba nước - Trung Thành.

Nơi này ta đã đến quá nhiều lần, đến mức quen thuộc như lòng bàn tay.

"Tiểu nhị, cho ít thịt bò nóng và hai bình rượu hồ tiêu cay."

Tiểu nhị cầm tiền của ta nhanh chóng vào bếp, ta ngồi vào một góc, ngắm nhìn tuyết đầu mùa dần rơi bên ngoài. Không lâu sau, rượu của ta được mang ra. Nhưng người mang rượu không phải tiểu nhị, mà là một người khác.

Đôi tay bưng khay kia rõ ràng từng khớp xương, rất đẹp. Chỉ là so với ấn tượng của ta, nó đã trắng hơn rất nhiều, những vết chai sần trên đầu ngón tay cũng gần như biến mất.

Ta ngây người ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay đôi mắt dưới chiếc mặt nạ. Đôi mắt ấy, giống như hắc diệu thạch, không hề thay đổi, chỉ là ánh nhìn dành cho ta đã không còn như xưa.

"Thanh Ưng tướng quân, thật tao nhã." Giọng hắn lạnh nhạt, ánh mắt không chút cảm xúc.

Có lẽ ông trời không công bằng, ta có ký ức nên không thể lạnh nhạt như hắn. Toàn thân ta run rẩy, giọng nói này, ta đã quá lâu không được nghe. Ta không biết cơ thể mình đang buồn hay vui, ta chỉ biết ngón tay mình cứ run lên không ngừng.

Đi thẳng vào vấn đề là chiêu của Kỳ Uyên, hắn là người chiến thắng trong cuộc tranh giành ngôi vị, tất nhiên có thể nhận ra ta. Hắn cũng tin rằng, với năng lực của ta, ta có thể nhận ra hắn.

Hắn mặc áo choàng xanh, cả người toát lên vẻ quý phái, chiếc mặt nạ vàng đen toát lên vẻ lạnh lùng. Lông thú quấn quanh cổ hắn, ta cụp mắt xuống, thầm nghĩ: Kỳ Uyên thật đẹp.

Bình luận

4 bình luận

Loading...