Vẫn Mãi Yêu Người - Chương 9 (Hết)

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:37:37
Lượt xem: 449

19.

"Mặc Ngôn, hay là chúng ta đi kiếm nơi đi, tìm một nơi không có người."

 

Tôi bước vào phòng ngủ.

 

Trước khi ra ngoài, tôi đã dặn anh ấy ngoan ngoãn đợi tôi ở đây.

 

Kết quả cửa vừa đẩy ra.

 

Trong phòng ngủ lại không có ai, phản ứng đầu tiên của tôi chính là Mặc Ngôn bỏ chạy rồi.

 

Con hàng đó lại dám chạy trốn.

 

Thực sự nghĩ tôi nói đùa, không dám đi tìm zombie khác à?

 

Tức đến mức m.á.u dồn lên não.

 

“Tiểu Y.”

 

Giọng nói quen thuộc khiến tôi sững sờ, gần như không dám quay đầu lại.

 

Mặc Ngôn đang gọi tôi?

 

Sao có thể, từ khi biến thành zombie, anh ấy đã mất khả năng giao tiếp rồi mà.

 

"Tiểu Y?"

 

Lại một tiếng gọi khác.

 

Trước khi tôi kịp phản ứng, cơ thể đã tự động quay lại.

 

Mặc Ngôn đứng ở phía sau tôi.

 

Quần dài, sơ mi trắng, sạch sẽ ngăn nắp, quan trọng là đôi mắt như cá chet kia, lúc này lộ ra chút sức sống.

 

“Anh nói được à?”

 

Tôi nghi ngờ mình đang mơ, không nhịn được tự véo mặt mình một cái.

 

Đau, đau đến mức tôi nhe răng cười toe toét.

 

“Nói được một chút.”

 

Câu cú cụt ngủn, lại có chút ngắc ngứ nhưng so với trước thì tốt hơn nhiều.

 

“Không đúng, zombie có thể biến trở lại thành người à?”

 

Toàn bộ thế giới quan của tôi sắp sụp đổ, trợn mắt nhìn Mạc Ngôn, vẫn không thể tin được.

 

"Anh không rõ."

 

Mặc Ngôn lắc đầu, tôi lao tới, trực tiếp nằm đè lên n.g.ự.c anh.

 

Trước đây thì không có nhịp tim hay nhiệt độ cơ thể.

 

Nhưng hiện tại lại có thể nghe thấy nhịp tim yếu ớt, tôi thử chạm vào n.g.ự.c anh, có nhiệt độ, không còn lạnh lẽo như xác chet giống lúc trước nữa.

 

“Âu mai gót, hình như anh thực sự sống lại, biến về làm người rồi.”

 

Tôi mừng đến mức suýt khóc oà lên, vội vàng kéo Mặc Ngôn vào phòng rồi bắt đầu cởi quần áo của anh, dù thế nào cũng phải kiểm tra toàn thân mới yên tâm được.

 

Vết thương trên cổ đã lành từ lâu, cơ thể trắng nõn mềm mại, cảm giác chạm vào khá đàn hồi, không cứng ngắc như trước đây.

 

Tôi lại dựa vào n.g.ự.c anh.

 

Lần này không có lớp quần áo che chắn, tôi có thể nghe rõ nhịp tim hơn.

 

“Thình thịch, thình thịch,..”

 

Đúng là giai điệu tuyệt vời nhất trên thế giới.

 

“Sao lại như vậy nhỉ?”

 

Tôi nghĩ không ra, Mặc Ngôn nhìn tôi đầy cưng chiều, khóe môi hơi nhếch lên.

 

Anh ấy cũng không biết.

 

Tóm lại, Mặc Ngôn có thể biến thành người, chắc chắn là kỳ tích lớn nhất trên thế giới này.

 

20.

 

Nửa tháng sau.

 

Đồng tử Mặc Ngôn hoàn toàn khôi phục thành màu đen, không khác gì người thường.

 

Tuy rằng khả năng giao tiếp vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

 

Nhưng đã có thể nói những câu dài, về cơ bản thì không gặp khó khăn gì khi nói chuyện với tôi.

Sau nhiều lần tiến hành nghiên cứu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/van-mai-yeu-nguoi/chuong-9-het.html.]

Chúng tôi rút ra được kết luận, việc Mặc Ngôn biến thành trở lại thành người có thể là bởi vì tôi thường xuyên cắn anh ấy, đặc biệt là lần tôi cắn anh chảy máu.

 

Lấy độc trị độc, dù sao zombie cắn người thì người đó sẽ biến thành zombie. Vậy người cắn zombie, tại sao zombie không thể biến thành người?

 

Tuy dưới góc nhìn khoa học mà nói, chuyện này nghe cực kỳ vô lý, nhưng ngoài cái này ra thì chúng tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ lời giải thích hợp lý nào khác.

 

Cuộc điều tra dân số lần thứ hai đã đến.

 

Hiện tại mạng lưới liên lạc và nguồn điện đã được khôi phục hoàn toàn, con người cũng bắt đầu làm việc trở lại.

 

Tôi và Mạc Ngôn nắm tay nhau đi đăng ký.

 

Khoảnh khắc đi vào quảng trường.

 

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào chúng tôi, tiếng thì thầm bàn tán vang lên.

 

"Có phải cậu ấy không?"

 

"Đúng rồi, tôi vừa nhìn cái đã nhận ra ngay."

 

“Ôi chao, đúng là cậu ấy rồi.”

 

“Trông cũng đẹp trai phết.”

 

Câu này là do một cô gái nhỏ hét lên, tôi kiêu ngạo nhìn Mặc Ngôn.

 

Lại chả thế.

 

Người đàn ông của tôi không chỉ đẹp trai mà còn là nam chính ngôn tình hàng thật giá thật.

 

“Tiểu Y.”

 

Mạt Tử lại tới,giơ tay chào hỏi tôi, nhìn về phía Mặc Ngôn: “Xin chào, chúng ta đã gặp nhau trước đây.”

 

"Ừ, tôi nhớ rồi."

 

Khóe môi Mặc Ngôn cong lên, giọng nói trầm thấp lộ ra chút lạnh nhạt.

 

Mạt Tử đưa cho chúng tôi mấy tờ giấy đăng ký.

 

Ngoài việc đăng ký thông tin cơ bản của chúng tôi, còn có hai mẫu đơn kiểm tra y tế.

 

Lúc đầu tôi từ chối.

 

Nhưng không ngăn được Mặc Ngôn, chúng tôi vẫn đi kiểm tra toàn thân.

 

Ngày báo cáo kiểm tra được công bố.

 

Tôi không dám xem, chỉ đành liếc trộm sắc mặt của Mặc Ngôn, nhìn thấy khóe môi anh nhếch lên cười, lúc này mới giật lấy tờ kiểm tra sức khỏe nhìn qua.

 

Mọi thứ đều bình thường.

 

Mặc Ngôn đã hoàn toàn khôi phục thành người, trong cơ thể cũng không có virus zombie.

 

Đúng vậy!

 

Báo cáo kiểm tra thể chất hiện tại cũng bao gồm xét nghiệm virus zombie.

 

Mặc dù một số người không bị biến đổi.

 

Nhưng trong cơ thể vẫn ủ mầm virus, đều đã được đưa đi cách ly.

 

Sau khi điều trị theo liệu trình thuốc mới phát hành, loại bỏ hoàn toàn virus zombie trong cơ thể thì có thể dỡ bỏ cách ly và tiếp tục cuộc sống bình thường.

 

Đêm đó, trời khuya trăng thanh gió lặng.

 

"Vợ ơi..."

 

Mặc Ngôn đứng bên giường, cởi từng nút áo sơ mi ra.

 

Tôi: “Này này này, anh đừng tới đây, cơ thể yếu ớt này không chịu nổi đâu.”

 

21.

 

Mười năm sau.

 

Thế giới loài người đã trở lại bình thường.

 

Virus zombie đã trở thành một loại truyền thuyết, mà tôi cũng đã có hai bé con đáng yêu.

 

"Mẹ ơi, mẹ yêu anh trai hay yêu con nhất?"

 

Con gái ôm lấy đùi tôi, ngửa mặt cười ngọt ngào.

 

"Tất nhiên là mẹ yêu bố các con nhất rồi.”

 

Tôi buột miệng trả lời, khóe môi của Mặc Ngôn đang tăng ca trước bàn làm việc, không kiềm chế được mà cong lên.

 

Tôi nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau, trong con ngươi sâu thăm của anh đều là hình bóng của tôi.

 

(Hết)

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...