Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ván cờ thứ hai - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-16 14:40:52
Lượt xem: 69

Tôi kéo chiếc vali khổng lồ của mình và đứng trong phòng khách của biệt thự. Bộ quần áo đơn giản của tôi không phù hợp với khung cảnh được trang hoàng lộng lẫy này.

“Giản Hoan có ở đây không?” Một cô gái xinh đẹp ăn mặc sang trọng từ trên lầu hai gọi tên tôi.

Cô ta nhìn tôi vui vẻ, vén váy lên, đôi chân đi giày cao gót chạy xuống nhà.

Có vẻ như tôi đã được chào đón.

Nhưng, chỉ là có vẻ mà thôi.

Tôi nhìn cô ta từng bước một chạy về phía mình với vẻ mặt bình tĩnh, đếm ngược trong đầu.

Ba,

Hai,

Một.

Xem cô ta biểu diễn nào

"Ah--"

Cô gái xinh đẹp vấp phải mấy bậc thang cuối cùng và ngã nhào xuống cầu thang kèm theo một tiếng hét.

Mọi thứ bắ đầu đột ngột chuyển động.

"Tiểu Nghệ!"

Cha mẹ ruột của tôi, những người đang ngồi tương đối im lặng trên ghế sofa, lo lắng gọi tên cô ta.

Trà Sữa Tiên Sinh

Ở tầng trên còn có một cậu bé khác, vốn trông rất buồn ngủ, uể oải bước đi. Nhưng trong nháy mắt lại biến thành một con báo phi nước đại, chạy nhanh như bay xuống lầu.

Tôi ở gần nhất với Nhan Nghệ, người đã té cầu thang.

Cô ta đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đang khóc vì đau đớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/van-co-thu-hai/chuong-1.html.]

Tôi nheo mắt lại.

Chắc chắn rồi, màn kịch đã bắt đầu.

Kiếp trước cô ta cũng như vậy, ngày đầu tiên tôi trở lại Nhan gia, cô ta đã tặng tôi một món quà giống ý như màn lăn xuống cầu thang vừa rồi.

Cô ta cố tình làm tổn thương bản thân để khiến cả nhà phớt lờ tôi. Cô ta muốn chứng minh tôi là đồ sao chổi, vừa mới tới đã có chuyện.

Bây giờ, lại diễn trò tương tự.

Tôi bước đến gần cô ta và hỏi: "Em ổn chứ?"

Cô ta dịu dàng nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, nhưng thực ra sự chú ý của cô ta hoàn toàn đổ dồn vào chàng trai trẻ đang chạy xuống cầu thang.

Nhìn thấy Nhan Tu sắp đi tới, cô ta liền òa khóc.

"Anh ơi, tay em đau quá..."

Nhan Tu chạy sang một bên liếc nhìn tôi rồi cõng Nhan Nghệ lên lưng.

"Để anh đưa em đi bệnh viện. Tới bệnh viện là sẽ hết đau thôi.”

Cha mẹ ruột của tôi cũng lo lắng chạy ra phía sau, không thèm liếc nhìn tôi một cái.

Khung cảnh giống hệt như kiếp trước.

Nhan Nghệ quay lại nhìn tôi trước khi lên xe.

Mặc dù có những giọt nước mắt trong đôi mắt đó, nhưng chúng đầy ý khiêu khích.

Cô ta đang thể hiện tình yêu của gia đình dành cho mình và tuyên bố chủ quyền của mình.

Tuy nhiên, những gì cô ta thể hiện đều là những thứ lẽ ra phải thuộc về tôi.

Tôi bình tĩnh quay lại nhìn cô ta, nhếch khóe miệng lên nói bốn chữ:

"Tôi đã trở lại."

Loading...