Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VẪN CHƯA QUÁ MUỘN TRƯỚC KHI TUYẾT ĐẦU MÙA RƠI - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-05-19 01:52:12
Lượt xem: 106

18

Đó là một ký ức ngột ngạt và đau đớn.

Trường tổ chức chuyến dã ngoại ngoài trời cho cả khối.

Tôi nhìn qua cửa sổ xe buýt thấy Hứa Thần Diệp.

Anh ta không hòa đồng lắm, đi vòng qua đám đông một mình vào sâu trong rừng.

Bên cạnh, một cô gái phàn nàn về việc bị muỗi cắn đầy người.

Tôi đưa cô ấy lọ nước hoa tự chế, có tác dụng chống muỗi.

Cô ấy nhận lấy với vẻ ngạc nhiên và nói cảm ơn.

Cô gái đó là Đường Linh.

Mưa lớn bất ngờ ập xuống, thầy cô bảo chúng tôi lập tức quay về, không ai để ý rằng Hứa Thần Diệp chưa trở lại.

Tôi báo với thầy cô rồi chạy vào rừng tìm anh.

Gọi điện cho Hứa Thần Diệp không liên lạc được.

Dự cảm xấu càng lúc càng rõ, phía trước lại xảy ra sạt lở đất.

Tay run rẩy, tôi gọi điện cho chú Vương, không màng mưa bão, vứt ô chạy lảo đảo về phía trước.

Bắp chân bị đá sắc cứa thành những vết thương, tôi không cảm thấy gì, cứ tiếp tục gọi tên Hứa Thần Diệp.

Cuối cùng, khi đi qua một đoạn dốc bị chôn vùi, tôi nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt.

Trái tim tôi như treo lơ lửng, không có dụng cụ, tôi dùng hai tay khó khăn đào bới đất đá.

Khi thấy Hứa Thần Diệp, anh ta gần như bất tỉnh, mặt trắng bệch, trán lẫn cả máu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tôi cố gắng kéo anh ra ngoài, định gọi 120 thì thấy đội cứu hộ ở xa.

Lòng tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm, lặng lẽ đi vòng sang bên khác rời khỏi nơi đó.

Về nhà, tôi bị sốt cao đến mức ngất xỉu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/van-chua-qua-muon-truoc-khi-tuyet-dau-mua-roi/chuong-18.html.]

Tỉnh dậy, tôi bị ông nội giam vào phòng kín, phải quỳ suốt mấy ngày.

Người thừa kế tương lai của nhà họ Thời lại dám liều mình để cứu một người không liên quan.

Ông nội dùng gậy đánh mạnh vào người tôi, nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.

“Mẹ mày cũng là một kẻ đắm đuối vì tình yêu, còn dám c.h.ế.t vì đàn ông, mày cũng muốn bắt chước bà ta sao?

“Mày biết có bao nhiêu đứa con rơi của bố mày đang nhòm ngó mày không, chỉ cần mày sai một chút, nhiều người sẵn sàng thay thế mày!

“Chuyện này mà truyền ra ngoài, mọi người sẽ biết điểm yếu của mày là thằng đó, mày nghĩ mày sẽ có kết cục gì, chỉ bị ăn tươi nuốt sống!

“Lý lẽ đơn giản thế này mà mày còn không hiểu, tao thật sự quá thất vọng về mày!”

Tôi tất nhiên hiểu, vì thế tôi sẽ không để ai biết tôi thích Hứa Thần Diệp.

Chỉ khi không liên quan, cả hai chúng tôi mới có thể bình an.

Tôi quỳ gối cầu xin ông nội, những vết thương trên tay đau đớn thấu tim.

Như thấy lại chính mình vô dụng và bất lực của quá khứ.

“Con sẽ không để ai biết chuyện này, ông nội hãy cho con thêm một cơ hội, con sẽ trở thành người thừa kế hoàn hảo nhất.”

Ông chống gậy, nhìn tôi hồi lâu.

Cuối cùng, ông thở dài, không quay đầu mà rời đi.

Khi tôi trở lại trường, Hứa Thần Diệp đã bắt đầu vây quanh Đường Linh.

Tôi thấy anh ta dịu dàng đút kem cho Đường Linh, ánh mắt tràn đầy yêu thương không thể che giấu.

Ánh nắng quá chói, mắt tôi không kìm được mà cay xè.

Chuyện này trở thành bí mật mãi mãi.

Tôi bị ép ra nước ngoài du học, không còn liên lạc với Hứa Thần Diệp.

Cho đến khi chính thức trở về tiếp quản công ty tập đoàn Thời thị, Hứa Thần Diệp và Đường Linh đã chia tay.

Quanh đi quẩn lại, tôi nghĩ đó là duyên phận nên cố nắm chặt.

Nhưng cuối cùng chỉ là sự cố chấp của tôi.

Loading...