Chạm để tắt
Chạm để tắt

VẠCH MẶT - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-22 23:34:12
Lượt xem: 2,846

Thằng ngốc này vẫn nghĩ rằng tôi thật sự thích Lục Trì Vũ, và trả cho cậu ta nhiều tiền chỉ để nhờ cậu ta mai mối, giúp tôi làm quen với Lục Trì Vũ. 

 

Lục Trì Vũ cũng không thèm tính toán với cậu ta.

 

"Bạn Thẩm, cậu thật giỏi, trước giờ anh Lục của chúng tôi chưa từng đối xử với cô gái nào như vậy."

 

Một cậu thiếu niên tóc ngắn nhìn tôi đầy kính trọng.

 

Tôi giả vờ ngượng ngùng cười.

 

Chu Hạo nhìn tôi như vậy, có chút ngạc nhiên, mắt mở to.

 

Đang định lên tiếng thì đột nhiên có tiếng hét chói tai từ xa truyền đến.

 

Nhìn theo hướng đó, thấy Mạnh Ninh đang nắm chặt một bưu kiện vừa mở, đồng tử co lại, vai run rẩy không ngừng vì sợ hãi.

 

"Ninh Ninh, cậu không sao chứ? Tớ chỉ vừa đi lấy bưu kiện ở phòng bảo vệ, tình cờ thấy có tên cậu trên đó nên mang đến cho cậu thôi."

 

"Cậu không sao chứ? Bên trong là gì vậy?"

 

Vu Thanh Thanh và mấy người bạn vội vàng đến an ủi Mạnh Ninh đang hoảng loạn.

 

"Đừng chạm vào!"

 

Mạnh Ninh hất tay người định lấy bưu kiện, giọng đầy căm hận.

 

Nhận ra mình thất thố, Mạnh Ninh khó nhọc nở một nụ cười ngoan ngoãn, lấy lại giọng nói dịu dàng thường ngày:

 

"Không có gì, chỉ là mấy món quà đe dọa thôi, không biết ai gửi."

 

"Gì? Ai lại biến thái thế?"

 

"Bưu kiện này ngoài tên Ninh Ninh ra, không có bất kỳ thông tin gì, chắc chắn là có ý đồ từ trước."

 

...

 

Nhóm bạn của Mạnh Ninh bắt đầu lên án mạnh mẽ người đã gửi bưu kiện.

 

Tôi thu lại ánh mắt xem kịch, cúi đầu cười nhạt, tiếp tục tập trung vào bữa ăn.

 

"Tâm trạng tốt nhỉ?" Lục Trì Vũ ghé sát tai tôi, thì thầm.

 

Hơi thở nóng bỏng của anh ta khiến tai tôi ngứa ngáy, tôi vội vàng giữ khoảng cách.

 

Người này có mắt dò tìm hay sao, chỉ cười một chút cũng bị phát hiện?

 

"Hôm nay đồ ăn rất hợp khẩu vị, tôi ăn rất vui."

 

"Nghe nói camera ở phòng bảo vệ bị hỏng, bưu kiện đe dọa này không có dấu hiệu gì, chỉ có tên người nhận. Mỗi ngày có biết bao nhiêu bưu kiện được giao, có lẽ muốn tra cũng không ra."

 

Lục Trì Vũ cố ý gắp miếng thịt kho béo ngậy vào bát tôi, sau đó lại ghé sát, chậm rãi nói.

 

Tôi nhìn miếng thịt to trong bát, không do dự gắp lại vào bát anh ta, đáp trả:

 

"Thật sao, vậy thì... tiếc quá!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vach-mat/chuong-8.html.]

 

"Anh Lục, Thẩm Tuệ, hai người thật ngọt ngào, miếng thịt cũng nghĩ đến nhau thế!"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Câm miệng!"

 

Tôi và Lục Trì Vũ đồng thanh phản bác.

 

12

 

Giờ nghỉ trưa, khu giảng đường luôn yên tĩnh. Nhưng lúc này, trong nhà vệ sinh lại vang lên tiếng bật lửa.

 

Tôi ngồi trong buồng bên cạnh, nghe tiếng giấy cháy, cùng với tiếng lẩm bẩm run rẩy của một cô gái:

 

"Không phải tôi hại cậu... Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ ghét cậu thôi, chưa bao giờ muốn hại cậu chết..."

 

"Những việc đó cũng không phải do tôi làm, đừng tìm tôi..."

 

Mạnh Ninh à, liều thuốc mạnh này có đủ để cậu nói ra điều gì không? Đừng làm tôi thất vọng.

 

Dù sao, tôi đã tốn không ít công sức để lấy thông tin từ bảo vệ về tình trạng của camera, còn phải tìm người giao hàng, mất khá nhiều tiền để gửi bưu kiện đầy ảnh của Hứa Hi Đồng đến trước mặt cậu mà.

 

Mùi ảnh cháy từ buồng bên cạnh len lỏi vào mũi tôi, như một bàn tay vô hình thọc sâu vào tim, siết chặt lấy nó. 

 

Những làn khói trắng mỏng manh như linh hồn oan khuất không cam lòng, vang lên tiếng khóc ai oán bên tai.

 

"Alo... Anh ơi... Cô ấy... cô ấy trở về rồi..."

 

Mạnh Ninh như người đang c.h.ế.t đuối vớ được khúc gỗ, khóc lóc qua điện thoại.

 

"Có... có người gửi cho em ảnh của cô ấy, có phải có người biết chuyện của anh..."

 

Chưa kịp nói hết câu, Mạnh Ninh đã im bặt, chắc hẳn bị người trong điện thoại quát.

 

Người bên kia nói rất nhiều, tôi không nghe rõ, nhưng trạng thái của Mạnh Ninh từ sợ hãi đã chuyển thành bình tĩnh.

 

"Vâng, em sẽ hủy hết những gì cần hủy."

 

Đó là câu cuối cùng Mạnh Ninh nói, sau đó tiếng xả nước vang lên, cửa nhà vệ sinh mở ra rồi khép lại.

 

Mọi thứ trở lại với sự yên tĩnh ban đầu.

 

Tôi mở cửa, đứng trước bồn rửa tay, nhìn vào gương. Đột nhiên, mắt tôi nhòe đi, như thể m.á.u tươi từ trong gương không ngừng rỉ ra.

 

Hình ảnh trong gương biến thành cảnh tượng Hứa Hi Đồng rơi từ trên cao xuống.

 

"Tuệ Tuệ, đừng sợ..."

 

"Tuệ Tuệ, đừng nhìn..."

 

"Tuệ Tuệ..."

 

Những giọng nói từ ký ức vang lên trong đầu tôi, đ.â.m xuyên qua màng nhĩ.

 

"Bốp!"

 

Loading...