Chạm để tắt
Chạm để tắt

VẠCH MẶT - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-22 23:35:37
Lượt xem: 2,325

Lục Trì Vũ bóp nhẹ má tôi, nhìn vết xước đỏ trên cổ, nhíu mày.

 

"Sau này đừng vào ngành diễn xuất nữa, vào môn võ thuật thì hơn."

 

Tôi hất tay Lục Trì Vũ ra:

 

"Giúp cậu mà chẳng được một câu tử tế, nếu không phải Ngô Thôi kéo tôi đến, tôi đã chẳng buồn tới đây."

 

Tại sao tôi lại giúp Lục Trì Vũ nhỉ? Tôi cũng không rõ.

 

Có lẽ vì cảm giác tội lỗi khi kéo cậu ta vào rắc rối, muốn giúp cậu ta.

 

Hoặc có lẽ vì câu chuyện của cậu ta gợi lên sự đồng cảm trong tôi?

 

"Đi thôi."

 

Lục Trì Vũ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, dẫn tôi rời khỏi sân bóng.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

14

 

"Cậu không chơi bóng nữa à?"

 

Ngồi trên ghế trong công viên, thấy cậu ta đang chuẩn bị thuốc, tôi hỏi.

 

"Ừ."

 

Lục Trì Vũ ừ một tiếng trong cổ họng, rồi dùng tăm bông tẩm thuốc chấm lên vết xước trên cổ tôi.

 

Trước sự chăm sóc bất ngờ này, tôi không quen, rụt lại một chút, cố gắng giữ khoảng cách.

 

"Đừng động! May là vết thương trên tay không bị rách ra."

 

Lục Trì Vũ ấn nhẹ lên vết xước, cảnh cáo tôi.

 

Tôi nuốt nước bọt, không dám động đậy nữa.

 

"Thẩm Tuệ, cậu run cái gì? Căng thẳng đến vậy à?"

 

Lục Trì Vũ cười khẽ, rõ ràng đang cố tình trêu chọc tôi.

 

Tôi hất tay cậu ta ra, đeo balo định rời đi.

 

Nhưng bị cậu ta kéo lại, đẩy ngồi xuống ghế.

 

"Thẩm Tuệ, tại sao cậu lại giúp tôi? Điều này cũng nằm trong... kế hoạch của cậu sao?"

 

Đôi mắt Lục Trì Vũ sâu thẳm, trong ánh sáng yếu ớt của đèn đường, lấp lánh như sao.

 

Tôi nhìn vào đôi mắt đó, định trả lời, nhưng thấy Lục Trì Vũ thở dài một hơi:

 

"Thẩm Tuệ, bây giờ đừng tính toán gì với tôi nữa, ở lại đây với tôi một lúc được không?"

 

"Được."

 

Lục Trì Vũ tựa lưng vào ghế, nhìn lên bầu trời đang dần tối.

 

Cơn gió mùa hè về đêm luôn dịu dàng hơn nhiều.

 

"Lục Trì Vũ, cậu có bật lửa không?"

 

Không biết ngồi đó bao lâu, tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

 

Lục Trì Vũ lấy từ túi quần ra một chiếc bật lửa nhỏ.

 

Tôi lấy từ trong balo ra một cây pháo bông.

 

"Cậu vẫn còn chơi thứ này sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vach-mat/chuong-10.html.]

 

Lục Trì Vũ nhìn tôi, tỏ vẻ chán ghét.

 

"Không phải của tôi, hôm qua khi về nhà, một cô bé trong khu đưa cho tôi."

 

"Có phải cậu nhìn chằm chằm vào pháo bông của cô bé không? Cô ấy không chịu nổi nên đưa cho cậu một cây."

 

Lục Trì Vũ nhìn tôi với vẻ mặt hiểu rõ.

 

"Tôi..."

 

Lời phản bác kẹt lại trong cổ họng, không thốt ra được. Đúng là tôi đã nhìn cô bé chơi pháo bông, nhưng cũng không đến mức lộ liễu vậy chứ.

 

Lục Trì Vũ nhìn tôi, cười nhẹ.

 

"Không cần thì thôi!"

 

"Cầm chắc vào."

 

Lục Trì Vũ nắm lấy cổ tay tôi, ngăn không cho tôi rụt lại, bật lửa.

 

Khi ngọn lửa chạm vào cây pháo bông, những tia sáng bung nở trước mắt.

 

Bàn tay của Lục Trì Vũ vẫn giữ lấy cổ tay phải của tôi, dưới ánh sáng lấp lánh, tay anh ta hiện lên lúc sáng lúc tối.

 

Tôi nhìn về phía cậu ta, khuôn mặt bình thường luôn sắc bén giờ đây đã dịu đi nhiều.

 

"Lục Trì Vũ, hãy vui lên."

 

Lời thì thầm của tôi tan vào làn gió mùa hè, nghe không rõ ràng.

 

Lục Trì Vũ, việc giúp cậu ở sân bóng, và cây pháo bông này, đều không nằm trong tính toán của tôi.

 

15

 

Vừa vào trường, tôi đã nhận thấy điều bất thường.

 

Ánh mắt của mọi người xung quanh không còn là tò mò như ngày hôm qua mà chuyển thành ghét bỏ, như những con d.a.o cắm vào tôi.

 

Nhìn những dòng chữ chi chít trên bàn: "Ghê tởm", "Không biết xấu hổ", "Con điếm nhỏ"...

 

Tôi ngăn Lý Bình Nguyệt lại khi cô ấy đang cố gắng lau sạch chúng.

 

Quả nhiên lại là chiêu này, chiêu cũ dùng lại.

 

Mạnh Ninh, cậu và anh trai đúng là loại người không biết sáng tạo.

 

"Thẩm Tuệ..."

 

"Không sao, đừng lo."

 

Tôi mở điện thoại, vào diễn đàn của trường, lướt qua từng tấm ảnh tôi ngồi trong xe sang, khoác tay người đàn ông trung niên, và cả video tôi cùng người đàn ông đó ra vào khách sạn. 

 

Mặt của người đàn ông trong ảnh và video đều bị làm mờ, nhưng nhìn dáng người và trang phục cũng đủ biết không phải là cùng một người.

 

Làm giả thế này chắc tốn không ít tiền.

 

"Ồ, nhìn xem ai đến kìa, hóa ra là con điếm nhỏ."

 

"Không chỉ vậy đâu, còn là con điếm của nhiều người khác nhau, nhiều đàn ông thế cơ mà."

 

"Trước khi chuyển trường, cậu chơi bời thế này cơ à."

 

Vu Thanh Thanh và mấy cô gái khác cố ý giơ điện thoại lên, lớn tiếng chế giễu, cười cợt đầy tự mãn.

 

Nhìn thấy vẻ đắc ý của bọn họ, tôi chỉ cười và lắc đầu.

 

Loading...