Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả Mặt Tra Nam Tiện Nữ Cặn Bã - Chương 5-9

Cập nhật lúc: 2024-09-04 09:19:30
Lượt xem: 742

Chương 5: Hôn nhân

Thế là, tôi và Tô Khải kết hôn. 

Sau khi kết hôn, tôi làm giáo viên dạy tiếng Anh ở một trường tiểu học, Tô Khải thì đi làm ở công ty. Lúc đầu, quả thật rất ngọt ngào, hạnh phúc. 

Chúng tôi cũng như bao đôi vợ chồng son khác, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau xem phim, cùng nhau làm việc nhà. Bố tôi vẫn giận tôi, thậm chí không đến dự đám cưới. 

Tuy tôi buồn, nhưng khi đó tôi chìm đắm trong hạnh phúc tân hôn, vô thức bỏ qua rất nhiều chuyện. 

Tôi luôn nghĩ, đợi đến kỳ nghỉ dài ngày, chúng tôi sẽ cùng Tô Khải về nhà, nói chuyện tử tế với bố, để anh ấy hứa hẹn trước mặt bố, chắc chắn bố sẽ nguôi giận. 

Nhưng Tô Khải lại ngày càng bận, không chỉ thường xuyên tăng ca vào buổi tối, mà ngay cả ngày nghỉ, lễ Tết cũng phải đi làm. 

Tôi rất xót anh ấy, khuyên anh ấy đừng quá cố gắng, nhưng anh ấy ôm tôi, nói rằng bản thân nhất định phải nỗ lực. 

"Anh muốn nói với bố em rằng, Thù Thù, lựa chọn của em không sai, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ."

Chương 6: Người thứ ba

Sự nghiệp của Tô Khải nhanh chóng bước vào giai đoạn thăng tiến nhanh chóng. Chỉ trong vòng hai năm, anh ấy đã trở thành trưởng phòng. 

Trong hai năm đó, anh ấy đã uống vô số bữa rượu, mỗi lần say đến mức nôn mửa, đều là tôi ở bên cạnh chăm sóc, dọn dẹp cho anh ấy. 

Trong bữa tiệc mừng anh ấy được thăng chức lên chức vụ tổng giám đốc, tôi gặp Tiêu Tĩnh lần đầu tiên. Cô ta để tóc xoăn sóng lớn, trang điểm tinh tế, cầm ly rượu đi đến trước mặt Tô Khải, nghiêng đầu chúc mừng anh ấy. 

Có lẽ là trực giác của phụ nữ, lần đầu tiên tôi cảm thấy không thoải mái. 

Hôm đó về nhà, tôi hỏi Tô Khải cô gái đó là ai. 

Tô Khải hơi say, ôm tôi hôn một cái, nói: "Tiêu Tĩnh, đồng nghiệp cùng phòng ban với anh."

Tôi còn muốn hỏi thêm, nhưng anh ấy đã ngủ thiếp đi. 

Chương 7: Rạn nứt

Nhưng Tiêu Tĩnh không phải là một đồng nghiệp bình thường. Cô ta nhanh chóng xâm nhập vào cuộc sống của tôi và Tô Khải. 

Tin nhắn lúc nửa đêm, những cuộc điện thoại bất chợt, mùi nước hoa trên áo sơ mi. 

Những điều này nhanh chóng trở thành nguyên nhân khiến tôi và Tô Khải cãi nhau. 

Tôi không thể chịu đựng được sự khiêu khích quá rõ ràng của Tiêu Tĩnh, còn thời gian tăng ca của Tô Khải thì ngày càng nhiều. 

Cho đến một buổi tối nọ, tôi đợi đến tận 11 giờ, anh ấy vẫn chưa về nhà. Tôi bắt xe đến trước cổng công ty anh ấy, lại tình cờ nhìn thấy Tiêu Tĩnh đang khoác tay anh ấy, chỉnh cổ áo cho anh ấy ở trên bậc thang. 

"Về nhanh đi anh," Cô ta mỉm cười, giọng điệu có chút nũng nịu, "Nếu không một lát nữa lại có 'chuông gọi hồn' đấy."

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tô Khải cười khổ bất lực. 

"Chờ cô ấy ngủ rồi anh sẽ về."

Tối hôm đó, tôi không nhịn được nữa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/va-mat-tra-nam-tien-nu-can-ba/chuong-5-9.html.]

Tôi lao đến, đẩy Tô Khải ra, tát Tiêu Tĩnh một cái. 

Tối hôm đó, Tô Khải đã nói gì nhỉ?

Đúng rồi, anh ấy nói:

"Lục Thù, em như vậy, chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua."

Chương 8: Ly hôn

Sau đêm hôm đó, mối quan hệ của tôi và Tô Khải rơi xuống cực điểm. Chúng tôi không nói chuyện với nhau, cho đến nửa tháng sau, Tô Khải đẩy tờ đơn ly hôn đến trước mặt tôi. 

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy lạnh lùng như vậy. 

Anh ấy nói với tôi rằng, anh ấy đã động lòng với Tiêu Tĩnh. 

Anh ấy biết ngoại tình là sai, nhưng khi tình yêu đến, anh ấy không thể kiểm soát được bản thân. 

Tôi ngây người nhìn anh ấy. 

"Tình yêu?" Tôi lặp lại lời anh ấy một cách máy móc, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. 

"Anh và cô ta là tình yêu, vậy còn em thì sao?"

Anh ấy im lặng rất lâu, chỉ nói một câu. 

"Chúng ta ly hôn đi."

Chương 9: Cuộc gặp với tình địch

Tôi không đồng ý ly hôn. 

Tôi không cam tâm. 

Sau đó, Tiêu Tĩnh đến trường tìm tôi, nói muốn nói chuyện. 

"Chỉ có người phụ nữ bất tài mới dùng hôn nhân để trói buộc đàn ông." Đối diện với tôi, cô ta tỏ vẻ khinh thường, "Cô làm như vậy có ý nghĩa gì?"

Cô ta mở điện thoại, cho tôi xem một đoạn video giám sát. 

"Cô giáo Lục, cô nói xem, nếu học sinh của cô biết được bộ dạng chanh chua của cô tối hôm đó, thì chúng sẽ nghĩ như thế nào? Nếu nhà trường biết được, thì sẽ nghĩ như thế nào?

"Cô ly hôn đi cho rồi, Tô Khải là đàn ông của tôi, chúng tôi đã làm tất cả mọi chuyện rồi, bây giờ trong lòng anh ấy chỉ có mình tôi, cô còn cố chấp làm gì? Tự làm khổ mình thôi?

"Tại sao cô không đồng ý ly hôn? Cảm thấy anh ấy giàu có, thành đạt?" Cô ta nhìn tôi với vẻ mỉa mai, "Nhưng sống trên đời phải biết lượng sức mình, cô chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường, người xứng đáng với anh ấy là tôi. Tôi thấy trong trường các thầy giáo cũng nhiều đấy, cô tìm đại một người đàn ông đã ly hôn, sống một cuộc sống bình dị, chẳng phải cũng tốt sao?"

"Thế giới của Tô Khải, cô đã sớm không theo kịp rồi."

Hôm đó, cô ta nói rất nhiều, còn dùng đoạn video tôi tát cô ta tối hôm đó để đe dọa tôi. Nhưng tôi im lặng không nói gì. Cuối cùng, cô ta nóng nảy, hỏi tôi rốt cuộc muốn gì. 

Tôi chỉ nói một câu. 

"Cô có bản lĩnh, thì bảo anh ấy ly hôn với tôi đi."

Loading...