Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả Mặt Tra Nam Tiện Nữ Cặn Bã - Chương 31-32 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-09-04 16:25:03
Lượt xem: 1,319

Chương 30: Lời từ biệt cuối cùng

Tô Khải lấy danh nghĩa công đoàn, định kỳ gửi cho tôi rất nhiều quà bổ dưỡng trong suốt mấy tháng liền. 

Chuyện này, cuối cùng cũng đến tai Tiêu Tĩnh. 

Một buổi tối nọ, tôi tăng ca, khi tan làm, tôi tình cờ gặp Tô Khải ở cổng công ty. 

Anh ta do dự một lúc, rồi bước đến chỗ tôi. 

"Gần đây em khỏe không?"

Tôi im lặng một lúc, rồi nói: "Anh có thể nói với công đoàn, đừng gửi quà bổ dưỡng đến nữa."

"Là anh tự mình gửi cho em," Anh ta nói, "Sợ em không nhận, nên mới nói là công đoàn gửi."

Tôi thở dài. 

"Tô Khải, sao anh phải làm vậy?"

"Anh chỉ muốn, muốn bù đắp..."

"Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với em và đứa bé, xin anh đừng làm phiền cuộc sống của em nữa."

Anh ta c.h.ế.t lặng tại chỗ. 

Con người thật sự rất kỳ lạ. 

Rõ ràng năm đó là anh ta thay lòng đổi dạ, là người muốn ly hôn, bây giờ lại không ngừng bù đắp cho tôi - người vợ cũ này. 

"Lúc trước khi ly hôn, có lẽ có một số chuyện em chưa nói rõ ràng."

Anh ta sững sờ. 

"Không sao, bây giờ em sẽ nói rõ ràng với anh một lần nữa. 

"Trong suốt quãng thời gian yêu nhau, em luôn là người từ bỏ tất cả vì chúng ta, còn anh, chưa từng phải từ bỏ điều gì, có được quá dễ dàng, nên không biết trân trọng, đó là chuyện bình thường. 

"Mà những thứ em đã từ bỏ vì anh, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được, cũng sẽ không hiểu được. 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Anh có bao giờ nghĩ đến việc, em vì anh mà đến một thành phố xa lạ, không người thân, không bạn bè, người em có thể dựa dẫm, chỉ có mỗi anh. 

"Lời hứa "cả đời" của anh, em đã tin là thật, em cứ ngỡ đó là mãi mãi, cho nên khi anh phụ bạc lời thề, em mới không thể nào chấp nhận được, mới điên cuồng níu kéo như vậy. 

"Thế nhưng anh lại vì muốn ở bên Tiêu Tĩnh, mà tìm mọi cách để đẩy em ra xa. 

"Trong cuộc chiến dai dẳng của ba người này, em đã sớm tiêu hao hết tất cả tình yêu và chấp niệm với anh rồi. 

"Bây giờ em không thể nào chúc phúc cho hai người, cũng không cần sự áy náy và bù đắp của anh, em chỉ hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại hai người nữa, cũng hy vọng hai người đừng làm phiền cuộc sống của em nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/va-mat-tra-nam-tien-nu-can-ba/chuong-31-32-hoan.html.]

Sau khi tôi nói xong, Tô Khải cúi đầu im lặng rất lâu. 

Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. 

Anh ta nói, anh biết rồi. 

Chương 31: Hạnh phúc giản đơn

Rời khỏi công ty, tôi đến trường tiểu học thực nghiệm làm việc. 

Tôi lại được đứng trên bục giảng, theo đuổi sự nghiệp giáo dục mà mình yêu thích, mỗi ngày đều trôi qua thật ý nghĩa. 

Tôi và Đỗ Nghiêu bắt đầu tìm hiểu nhau với tư cách bạn bè, sau khi nói chuyện, chúng tôi phát hiện ra, hóa ra bố của anh ấy và bố của tôi từng là đồng nghiệp một thời gian. 

Thỉnh thoảng Vu Lạc vẫn liên lạc với tôi, cô ấy nói, sau khi tôi nghỉ việc, Tô Khải làm việc ở chi nhánh thêm nửa năm thì được điều về trụ sở chính. 

Còn lần cuối cùng tôi gặp Tô Khải và Tiêu Tĩnh, là ở Hải Nam. 

Kỳ nghỉ đông năm đó, tôi dự định đưa bố mẹ đi du lịch Hải Nam, trùng hợp là Đỗ Nghiêu và bố mẹ anh ấy cũng đi mỗi năm, nên chúng tôi bàn bạc sẽ đi cùng nhau, vừa hay có thể cùng nhau chơi mạt chược. 

Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, khi tôi đang đội mũ rộng vành mua đồ lưu niệm bằng vỏ sò ở bờ biển, tôi lại nhìn thấy Tô Khải và Tiêu Tĩnh. 

Có lẽ hai người bọn họ cũng đi du lịch, nhưng sắc mặt đều không được tốt lắm. 

"Tại sao anh phải thêm WeChat của cô ta?"

Giọng điệu Tô Khải bất lực, "Tiêu Tĩnh, em đừng có vô cớ gây rối nữa được không? Anh muốn thanh toán tiền cho cô ấy, thêm WeChat một cái cũng không được sao?"

"Anh căn bản là không muốn đi du lịch cùng em đúng không? Anh muốn đá em đúng không?" Giọng Tiêu Tĩnh đã nghẹn ngào, "Anh muốn bỏ rơi em như đã từng bỏ rơi Lục Thù sao?"

Im lặng một lúc lâu, Tô Khải mới lên tiếng. 

"Lục Thù không giống em."

"Em như thế nào? Em làm sao?" Giọng Tiêu Tĩnh gần như gào lên, "Tô Khải, tôi nói cho anh biết, anh muốn tìm tiểu tam để ly hôn với tôi, đừng hòng..."

Tôi không nghe tiếp nữa, bởi vì Đỗ Nghiêu đến gọi tôi. 

"Bốn vị phụ huynh nghiện uống nước dừa rồi," Anh ấy cười nói, "Gọi em qua đó kìa."

Ở phía xa xa, dưới bầu trời xanh mây trắng, mẹ tôi đang đeo kính râm, vui vẻ vẫy tay với tôi. 

"Thù Thù, bố con bổ cho con quả dừa to lắm, qua đây uống đi!"

Tôi mỉm cười, cũng vẫy tay với họ. 

"Con đến đây!"

(Hết)

 

Loading...