Chạm để tắt
Chạm để tắt

Vả Mặt Thiên Kim Giả Của Tổng Giám Đốc - Chương 12.2-13

Cập nhật lúc: 2024-07-29 10:28:41
Lượt xem: 2,934

Lý Tuyết đeo một chiếc túi mới toanh phiên bản giới hạn, cố tình đi qua bàn làm việc của tôi.

Mấy ngày trước, vì chuyện buổi biểu diễn, cô ta đều biết thân biết phận cúi đầu, hôm nay lại tỏ ra rất tự đắc, giống như trúng số vậy.

Phó giám đốc Lộ Minh cũng đi tới, còn đang nhìn điện thoại trong tay.

Vừa vào, anh ta mặt mày nghiêm nghị, hô lớn trong văn phòng: “Lâm Duyệt đến chưa?”

Tôi đặt chuột xuống, đứng dậy.

Lộ Minh: “Cô bị sa thải, lập tức thu dọn đồ đạc, cút xéo cho tôi!”

Tôi: “?”

Một đồng nghiệp bên cạnh tôi đột nhiên hét lên: “Phó giám đốc!”

Lộ Minh không hài lòng nhìn cô ấy: “Có chuyện gì nói thẳng!”

Đồng nghiệp trả lời dứt khoát như ý muốn của anh ta: “Anh bị công ty sa thải rồi, thông báo vừa mới đăng trên mạng nội bộ.”

Lộ Minh: “???”

Các đồng nghiệp khác: “...”

Chương 13

Ngày hôm đó, từ trên xuống dưới công ty đều bàn tán sôi nổi.

Vì vụ việc này, ba tôi đã đích thân chỉ đạo điều tra, thêm vào đó, anh ba Lý Chí Thành theo dõi suốt cả ngày. Kết quả điều tra từ văn phòng tổng giám đốc đã có.

Tất cả những người liên quan đều bị sa thải.

Vụ việc lần này rất nghiêm trọng, nhiều bộ phận bị liên quan.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Phòng hành chính, phòng nhân sự, phòng thiết kế, v.v.

Ở bộ phận chúng tôi, ngoài Lộ Minh, còn có Lý Tuyết và Vương Lệ bị sa thải.

Thấy tên Lý Tuyết trên danh sách bị sa thải, một số đồng nghiệp vẫn tin vào tin đồn trước đó không thể tin nổi.

Không chỉ họ, cả Lý Tuyết cũng không thể tin nổi.

Cô ta nhìn tên mình, ngơ ngác lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào, chuyện này không thể nào.”

Công ty hành động rất nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/va-mat-thien-kim-gia-cua-tong-giam-doc/chuong-12-2-13.html.]

Sau khi lệnh sa thải được ban hành, phòng nhân sự cử nhiều quản lý đi cùng bảo vệ công ty, đến từng bộ phận để đuổi người.

Quản lý nhân sự bước vào văn phòng của Lý Tuyết, cô ta kiêu ngạo la hét: “Mấy người biết tôi là ai không? Mấy người chưa nghe tin đồn về tôi bao giờ sao? Tôi nói cho mấy người biết, đắc tội với tôi, các người không có kết cục tốt đâu!”

Quản lý nhân sự làm việc theo quy định, đưa ra giấy sa thải và yêu cầu Lý Tuyết rời đi.

Công ty đã hủy tài khoản của cô ta, máy tính cũng bị tắt màn hình.

Lý Tuyết để lại một câu “mấy người đợi đấy” rồi bước ra khỏi văn phòng, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.

Tình cờ nhìn thấy tôi, cô ta xông thẳng đến, mắt lóe lên vẻ ác độc, nghiến răng mắng: “Là con khốn này chơi xỏ tôi, báo cáo tôi, muốn đuổi tôi đi phải không? Tôi đã biết cô không phải thứ tốt đẹp gì, giả vờ như không tranh giành với ai, sự thật thì toàn lén làm mấy chuyện sau lưng người khác, nói thật cho cô biết, tôi không thèm để mắt tới Triệu Nghiêm Minh, tôi chỉ thích tranh giành với cô, thì sao nào?”

“Lâm Duyệt, cô có biết không? Từ ngày đầu tiên vào đại học, khi nhìn thấy cô, tôi đã ghét cô, xuất thân thấp hèn mà lại dám kiêu ngạo, chỉ với mình cô, lại dám không coi tôi ra gì, cô xứng sao?”

“Còn một chuyện nữa, người tình đại gia mới của cô, Lý Thành, hôm nay không đi làm cùng cô phải không? Cô biết tại sao không? Vì anh ta cũng sắp thuộc về tôi! Còn chuyện hôm nay, tôi và cô chưa xong đâu!”

Cô ta không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc, là tôi nhớ ngay đến câu chuyện cười mà Lý Chí Thành nói sẽ cho tôi xem cách đây vài ngày.

Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Lý Tuyết đã gửi yêu cầu kết bạn trên WeChat cho Lý Chí Thành.

Lý Chí Thành muốn xem cô ta định giở trò gì, nên đã chấp nhận. Lý Tuyết gửi đến một đoạn video, sau một phút thì thu hồi.

Một phút đủ để xem xong, trong video, Lý Tuyết mặc đồ ngủ gợi cảm, cầm một quả chuối lên ăn, cách ăn không thể chấp nhận được.

Sau khi thu hồi video, Lý Tuyết giả vờ giả vịt nhắn tin: “Thật sự xin lỗi, anh có thấy em rất đáng ghét không? Đó không phải là do em muốn quay, em bị người khác ép buộc, ui, thôi, em nói với anh chuyện này làm gì chứ? Xin lỗi đã làm bẩn mắt anh, hôm nay tan làm đến nhà em, em tự tay nấu ăn để chuộc lỗi, được không?”

Cô ta muốn dụ dỗ anh ba tôi, nhưng anh ba tôi không phải loại như Triệu Nghiêm Minh, một người như Lý Tuyết không thể lọt vào mắt anh ấy, thẳng tay chặn cô ta.

Tôi lấy đoạn video đó ra, cùng với đoạn tin nhắn mà Lý Chí Thành đã chặn cô ta, đưa tới trước mặt Lý Tuyết: “Đây là lời cô nói Lý Chí Thành thuộc về cô?”

Lý Tuyết cứng đờ, mặt mày càng lúc càng lạnh, đột nhiên hét lên với quản lý nhân sự: “Tại sao cô ta không bị sa thải? Mấy người không thấy bài viết trên diễn đàn nội bộ à? Con khốn này là kẻ lăng…”

Bốp.

Lý Tuyết bị một cái tát mạnh hất văng ra.

Cô ta ngã xuống đất, không tin nổi trừng mắt.

Người tát cô ta là Triệu Nghiêm Minh.

Sau khi đánh ngã Lý Tuyết, Triệu Nghiêm Minh quay sang tôi, bất ngờ quỳ xuống, đôi mắt đẫm lệ: “Duyệt Duyệt, không đúng, Tứ tiểu thư, tôi không bằng cầm thú, tôi có mắt như mù, tôi sai rồi, tôi nhầm mắt cá là trân châu, tôi sai rồi, xin cô tha thứ cho tôi một lần, đừng sa thải tôi, tôi sẽ hết lòng vì công ty, sống c.h.ế.t vì công ty.”

Chưa dừng lại ở đó, một quản lý phòng nhân sự và một quản lý tài chính họ Hà lần lượt đi đến, cầu xin tôi giúp họ nói vài lời tốt đẹp với ba tôi để không bị sa thải.

Tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều sững sờ.

Loading...