VẢ MẶT MẸ CHỒNG “QUYỀN LỰC” - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:21:10
Lượt xem: 594

5.

Đêm đó, Lưu Thiệu đã liên lạc với tôi.

Trong điện thoại hắn giống như điên dại, ngữ khí hận không thể trực tiếp  nuốt tôi trọn vào bụng.

"Thẩm Gia, cô phải đi nói rõ với chủ tịch Trương rõ ràng, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu!

"Mẹ tôi nói cô còn đánh mẹ tôi, nếu cô không cho tôi một trăm vạn, và đến cửa nhà tôi dập đầu nói xin lỗi, ta, tôi liền đi cục cảnh sát tố cáo cô, tôi sẽ con mẹ nó chứ để cô vào nhà giam đấy!"

Tôi quả thực bị hắn chọc cười.

"Ok," tôi cười một lúc, "anh đi tố cáo đi."

Rồi tôi cúp máy.

Cái tát đó chắc chắn sẽ để lại dấu vết, tôi kiểm soát lực đánh rất nhẹ.

Cho dù có cảnh sát ở đó, họ cũng chỉ có thể chỉ trích và giáo dục mà thôi, trừ phi một bàn tay cho mẹ hắn ta thủng màng nhĩ.

Còn tố cáo tôi, thật khôi hài!

Tôi lập tức chặn tất cả các phương tiện liên lạc của Lưu Thiệu.

Ai khi còn trẻ chẳng bị mù mắt, tôi quý trọng anh ta, quý trọng mẹ của anh ta. Không phải vì tôi không thể tìm được người tốt hơn nếu không có anh ta, mà là vì tôi cảm thấy chúng tôi có tình cảm.

Nhưng anh ta chỉ nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu anh ta, chỉ cần tôi tốt với anh ta, anh ta có thể tùy ý chà đạp tôi.

Người như thế này là người ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, tự ti lại tự phụ, nghĩ thế nào tôi còn phải cảm ơn mẹ anh ta.

Nếu không phải vì mẹ anh ta tác quai tác quái, nếu chúng tôi kết hôn, hời gian khổ cực của tôi còn đang ở phía sau. …

Tôi nghĩ rằng sự việc đã qua đi như vậy, Lưu Thiệu làm trễ nải tôi, nhưng tôi cũng đã trả đũa lại, chúng ta coi như đã thanh toán xong.

Thành phố S rộng lớn như vậy, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nhưng có lẽ là sợi duyên giữa chúng tôi vẫn chưa kết thúc, mới chưa đến nửa tháng tôi lại gặp lại Lưu Thiệu khi đang đi mua sắm.

Lúc đó, tôi đang chọn một chiếc túi lớn để đi làm, vô tình bước vào một cửa hàng của một thương hiệu xa xỉ.

Nhưng có thể là hôm nay tôi ăn mặc quá đơn giản, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng không có logo mà trước đây đã mua, cũng không cầm theo túi, nhân viên bán hàng không thân thiện với tôi, khi tôi vào cửa, nhìn tôi tiến đến một câu cũng không nói, chỉ tự mình cúi đầu chơi điện thoại.

Tôi lấy ngẫu nhiên một chiếc túi lớn có giá hai vạn, túi này mặc dù rẻ tiền nhưng cũng đủ lớn, chứa văn kiện còn thật đủ dùng.

"Túi này có phiên bản mới không?" Tôi quay đầu hỏi nhân viên.

Nhân viên đã từng phục vụ tôi thường xuyên trước đó, lần này không có ở đây. 

Người đang cúi đầu chơi điện thoại là một nhân viên mới, khoảng ba mươi tuổi, thân hình gầy gò, đôi môi son đỏ.

Nàng ta đang chuyên tâm chơi điện thoại, làm bộ không nghe tôi nói.

Tôi nhíu màu, lớn tiếng hỏi thêm một lần.

Cô nhân viên tùy tiện ngẩng đầu nhìn tôi một cái, không nhịn được nói: 

"Không có, không mua thì đừng chạm vào!"

Lửa trong lòng tôi bỗng bùng lên.

Tôi và mẹ tôi đã tiêu tiền ở cửa hàng này trước sau sau tiêu phí cũng tới bảy chữ số, đã trở thành VIP từ lâu.

Trước khi chúng tôi đến, chúng tôi luôn thông báo với người quản lý mà chúng tôi thường gặp, khi đến đã có đồ uống, hoa quả và tài liệu mới sẵn sàng.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một nhân viên với thái độ tồi tệ như vậy!

Tôi vừa muốn cãi lại với cô ấy, bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh trào phúng.

"Chồng ơi, đây có phải là cô bạn gái cũ mà anh vừa nói không?"

Tôi quay đầu nhìn, đúng là Lưu Thiệu đang đứng ở phía sau.

Khi đó anh ta sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm tôi, bên cạnh là một người phụ nữ béo tròn đang nắm tay anh, đôi mắt hình tam giác nhọn giống hệt mẹ anh, lúc nhìn người ánh mắt nghiêng nghiêng, tự mang ba phần cay nghiệt.

Đó là người phụ nữ Lưu Thiệu đang hẹn hò, tôi nhớ là tên là Trần Lâm.

"Đúng vậy," Lưu Thiệu vỗ nhẹ vào tay cô ấy, 

"Một kẻ nghèo túng, Thẩm Gia, tôi khuyên cô nên tự biết mình, cô không thấy cô nhân viên cũng không muốn phục vụ cô sao?"

Trần Lâm liếc nhìn tôi một cái, như đang cố ý chạm mặt với tôi, rồi ung dung bước vào cửa hàng. 

Cô ấy mặc một bộ đồ lông giả, đeo một cái túi lừa loại rẻ nhất. 

Nhân viên gầy gò thấy cô ấy, mắt liền sáng lên, cất điện thoại di động lại và đến gần với vẻ mặt rạng rỡ .

"Chị đẹp, chị muốn xem gì không?"

Trần Lâm chỉ vào cái túi trong tay tôi: 

"Cho tôi xem cái đó đi."

Nhân viên gật đầu, đi tới và muốn lấy túi trong tay tôi.

Tôi giận tái mặt:

"Đây là của tôi đã xem trước."

Nhân viên liếc nhìn tôi trên dưới đánh giá một phen, sau khi xác định tôi không có bất kỳ dấu hiệu xa xỉ nào, cô ấy quay mặt đi một cái.

"Xem rồi thì sao, cô mua được không? Đừng làm trở ngại việc kinh doanh của chúng tôi!"

Tôi thực sự bị sắc mặt này của cô ta mà sợ ngây người.

Thường thì tôi đã đi qua hầu hết các sản phẩm trong cửa hàng này, ít khi có một nhân viên nào lại ngu ngốc như thế. 

Trên cơ bản mọi nhân viên đều phục vụ khách hàng một cách lịch sự.

Đúng là lần đầu tiên tôi gặp phải một người như thế này, quả nhiên gặp phải Lưu Thiệu sẽ không có chuyện tốt lành.

"Kêu cô lấy ra nghe không hiểu sao?"

Trần Lâm lườm tôi một cái, ngữ khí khinh miệt.

"Đừng làm trở ngại cho thành tích của người ta. Tôi nghe Lưu Thiệu nói rồi, nhà cô ở ngoại thành, ngay cả ở quê cũng không mua được nhà, sao phải giả vờ là người giàu có?"

Lưu Thiệu cũng cười lạnh: 

"Đúng vậy, làm loạn công việc của tôi thì có được gì không? Lưu Gia, cô không phải vẫn ở lại đây sao??"

Họ như đang biểu diễn hài kịch, tôi không thể chịu đựng được nữa, mở điện thoại và gọi điện thoại thoại cho quản lý thường xuyên phục vụ tôi.

"Tôi đã đến cửa hàng, hôm nay muốn mua vài cái túi, cô có thể đến không?"

Nghe là tôi, quản lý ngay lập tức lịch sự nói: 

"Thẩm tiểu thư, hiện tôi đang ở tầng một, xin chị đợi một chút, tôi sẽ đến ngay!" 

Sau khi treo điện thoại, Trần Lâm kéo tay của Lưu Thiệu và lắc lư: 

"Anh yêu, Valentine sắp tới rồi, anh hứa sẽ mua quà cho em đấy!" 

Lưu Thiệu ngơ ngác một chút, nói nhỏ: 

"Em yêu, chúng ta cùng là người Trung Quốc, không cần thiết sính ngoại bởi những ngày lễ phương Tây như thế này. Mà cái này còn không tiết kiệm, anh đưa em đi ăn một bữa ngon được không?" 

Tôi ở bên cạnh nghe được kém chút không có cười ra tiếng.

Ăn một bữa ngon, câu này tôi cũng đã nghe trước đó. 

Sau đó Lưu Thiệu đưa tôi đi quán ăn tự chọn giá 45 đồng/người, anh ta ăn hết mười vài đĩa thịt như gió cuốn, khi ra ngoài còn kêu rên kêu rằng tôi không biết cách sống, nói rằng sống cuộc sống không thể phung phí như vậy. 

Đáng tiếc lúc ấy tôi bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, không có kịp thời tỉnh dậy.

Nhưng Trần Lâm không phải là dễ tin người như tôi, lông mày dựng lên, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. 

"“Lưu Thiệu, anh không chi tiền mà còn muốn tán tỉnh em, nghĩ lấy lòng tôi  tốt đẹp dễ quá đi, không muốn mua thì cút ngay đi!" 

Lưu Thiệu do dự một chút, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lúc tôi nghĩ rằng anh ta sẽ từ chối, thì hắn cắn răng nói: 

"Mua!" 

Tôi nhìn Lưu Thiệu, tâm trạng phức tạp. 

Đúng là anh ta không phải là không biết mua quà đắt tiền. 

Chỉ là anh ta cảm thấy tôi không xứng đáng. 

Tôi nghĩ rằng tôi quan tâm anh ta không dễ dàng, thương xót anh ta công việc vất vả , không muốn anh ta tiêu quá nhiều tiền. 

Nhưng thực ra, trong mắt người khác, tôi chỉ là một kẻ cố gắng cực nhọc để chiều chuộng mình. 

Tất cả mọi thứ tôi hy sinh chỉ để tự bản thân cảm động.

Ngay khi Lưu Thiệu chuẩn bị đi đưa thẻ, người quản lý bỗng xuất hiện trước cửa quầy với vẻ hối hả.

Cô ấy sửa lại mái tóc và bước vào, quét mắt qua bàn trà trống không, nhăn mày:

"Thẩm tiểu thư là VIP, tại sao không phục vụ nước uống? Hôm qua vừa đào tạo cô liền quên?"

Nhân viên gầy gò giật mình, vội vàng lấy ra một chai nước khoáng đặt lên khay và đưa cho Trần Lâm.

"Khách quý xin mời sử dụng."

Người quản lý không thể chịu đựng được nữa, tự mình lấy nước và trà bánh bưng đến trước mặt tôi:

"Thẩm tiểu thư, chị hãy uống nước trước, hôm nay chị muốn xem túi à? Gần đây cửa hàng có đủ loại túi mới."

Câu nói này khiến cho mọi người còn lại trong phòng đều sắc mặt thay đổi.

Đặc biệt là Trần Lâm, cô nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.

Tôi ngồi trên sofa, nhìn thoáng qua nhân viên gầy gò.

"Nhân viên quầy này mới đến phải không? Vừa nãy nói không mua không được đụng chạm, Vương quản lý, chương trình đào tạo cho người mới của các cô chưa chuẩn chút nào à."

Vương quản lý nghe xong lời này cả mặt đều đen, vội vàng cúi đầu xin lỗi tôi:

"Thật xin lỗi, Thẩm tiểu thư ! Thực sự rất xin lỗi, cô ấy đúng là mới tới và không biết điều, tôi thay cô ta xin lỗi cô" 

Vương quản lý cúi đầu xin lỗi nghiêm túc, sau đó liếc mắt về phía nhân viên gầy gò kia.

Nghe xong, nhân viên  gầy gò bất ngờ một chút, sau đó nhanh chóng chạy đến và cúi người trước mặt tôi.

"Xin lỗi, xin lỗi Thẩm Tiểu thư, em không có ý đâu, em, em..." 

Cô ta "em" mãi mà không nói được gì cả, chỉ có thái độ sợ hãi nhìn tôi, trên mặt chất đầy ý cười nịnh nọt.

Tôi giơ cái túi trong tay trước mặt cô ấy và lắc lắc: 

"Cô còn muốn cái túi này không?"

Nhân viên quầy gầy gò nhanh chóng lắc đầu, cố gắng nở nụ cười: 

"Không, không cần đâu."

Tôi gật đầu, chỉ vào hàng túi phía sau cô ấy với khoảng mười mấy túi.

"Tất cả những túi này tôi đều muốn, đóng gói."

Nhân viên gầy gò cười tới mang tai, cô ta nghĩ rằng tôi đang giúp cô ta nâng cao doanh số bán hàng. 

Cô ta liếc nhìn quản lý một chút, cũng không quan tâm đến việc gọi Lưu Thiệu ra để thanh toán, chỉ tập trung vào việc lấy từng chiếc túi xuống và đóng gói chúng vào hộp một cách gọn gàng.

Trong khi đó, tôi ở một bên kén cá chọn canh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/va-mat-me-chong-quyen-luc/chuong-3.html.]

"Chiếc này tôi không thích nữa, đổi lấy chiếc kia đi!

"Chiếc này không, hãy đổi sang mẫu màu hồng.

"Có mẫu lớn không? Tôi không muốn mẫu nhỏ."

Sau gần hai giờ đồng hồ đóng gói, nhân viên quầy gầy gò đang mệt đến mức không thể đứng thẳng lưng, hít thở hổn hển và cố gắng tạo nụ cười dịu dàng:

"Thẩm tiểu thư, theo chị như thế này được chưa?"

Tôi nhìn qua, miễn cưỡng nói: "Tạm được."

"Vậy thì chị thanh toán bằng thẻ hay...?" 

Cô ấy ngồi xổm trên sàn, khuôn mặt ngửa lên và tạo nụ cười nịnh nọt, thái độ của cô ta từ sự khinh thường trước đó dường như đã biến mất.

Cái này có thể coi là doanh số tính trên đầu cô ta, một năm này trích phần trăm đều cao ngất, cô ta đương nhiên cao hứng.

Tôi nhếch môi, gọi quản lý Vương qua, chỉ vào các túi trên bàn:

"Vương quản lý, hãy thanh toán cho tôi bằng thẻ, để ủng hộ doanh số bán hàng của cô trong tháng này."

Vương quản lý tràn đầy hạnh phúc, với lượt bán này, số tiền thưởng của cô ấy sẽ tăng lên nhiều, cô ấy mỉm cười tươi rói, nhẹ nhàng đem máy pos hai tay giơ lên trước mặt tôi.

"Cảm ơn chị Thẩm! Chúng tôi sẽ sắp xếp giao túi đến nhà cho chị sau."

Cô nhân viên gầy gò bên cạnh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang xanh, nhưng cô ấy không dám nói gì, chỉ có thể nắm chặt nắm đ.ấ.m và đứng ở một bên nhìn theo.

Tôi nhếch miệng quẹt thẻ,  và đứng dậy, nhìn sang phía Lưu Thiệu đang tò mò nhìn bên cạnh.

Lúc này, cả hai đều kinh ngạc, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi nhấn chút vào máy POS: "Không có chậm trễ các người nữa, quẹt thẻ đi."

Lưu Thiệu há to miệng, liếc nhìn tôi một cái rồi lấy thẻ từ trong túi áo, cố gắng đưa thẻ vào máy, nhập mật khẩu.

"Xin lỗi," quản lý Trưởng nhìn màn hình một cái, mặt không đổi sắc mỉm cười nói, 

"Thưa anh, thẻ này không đủ số dư, anh xem có muốn đổi thẻ không?"

Lưu Thiệu mặt bỗng nhiên đỏ rồi lại xanh, anh ta liếc nhìn tôi một cái, từ hàm răng mà bên trong gạt ra một câu.

"Cửa hàng cô... có thể chấp nhận thanh toán bằng thẻ tín dụng không?"

Tôi không do dự cười lớn, trả lại câu nói của Trần Lâm vừa nãy cho anh ta:

"Đừng làm trở ngại doanh số của họ, tại sao phải đánh bóng bản thân để tỏ vẻ giàu có?"

Nói xong, tôi cầm lấy một chiếc túi mà tôi thích, tự nhiên bước ra ngoài.

Sau lưng tôi có thể cảm nhận được một vài ánh mắt như muốn gi.ết người, bất quá ta không hề để tâm chút nào.

Tên khốn nghèo khổ, không cần thiết phải bố thí ánh mắt.

6.

Còn chưa tới nhà, tôi đã nhận được tin nhắn từ Lưu Thiệu trên Alipay.

Tôi không biết anh ta lấy cách liên lạc ở đâu mà gửi cho tôi một tin nhắn:

"Thẩm Gia, cô từ đâu có nhiều tiền thế? Cô có phải hay không được bao nuôi?"

Tôi nghiến nghiến răng.

Mỗi khi tôi nghĩ rằng đó là giới hạn, Lưu Thiệu luôn cho tôi biết rằng anh ta không có giới hạn.

Tôi suy nghĩ một chút và trả lời anh ta một tin nhắn:

"Lưu Thiệu, liệu anh có biết không, anh ở bên cạnh Trần Lâm vì gia đình cô ấy có một căn nhà 80 mét vuông tại Thịnh Cảnh Thành đúng không? Và anh có biết không, tôi có một căn hộ 260 mét vuông tại Thịnh Cảnh Thành?"

Sau đó, tôi đã chặn anh ta.

Tôi đoán rằng tối nay Lưu Thiệu sẽ không thể ngủ được, tôi có thể cười to khi nghĩ về biểu cảm hiện tại của anh ta.

Tôi biết khi nói như vậy, Lưu Thiệu sẽ lại làm trò náo loạn, nhưng tôi không ngờ rằng người làm trò trước là Trần Lâm.

Ngay khi tôi dừng xe, tôi thấy có hai người xuống từ chiếc BMW nhỏ luôn đi sau tôi.

Lưu Thiệu và Trần Lâm.

Đây thật là không phải oan gia không gặp gỡ,  tôi lúc đầu không nghĩ muốn quan tâm phản ứng hai người bọn họ, , nhưng kết quả là tôi vừa mới xuống xe thì bị Trần Lâm gọi lại.

Cô ấy nhìn qua cái xe của tôi và hét lên lớn:

"Cô có có văn hóa không vậy, tại sao cô đỗ xe như vậy, làm thế nào cô tự ý chiếm ba chỗ đỗ xe?!"

Tôi quay đầu nhìn lại và thật sự là đã chiếm ba chỗ đỗ xe.

Nhưng ba chỗ đỗ xe đó đều thuộc sở hữu của gia đình tôi, ba tầng nhà tôi đều được bố tôi giao chìa khóa, một căn nhà có thể mua hai chỗ đậu xe, bên cạnh xe tôi còn ba chỗ đậu xe nữa.

Tôi không muốn tranh cãi với loại người như thế này, quay người chuẩn bị đi, nhưng lúc đó Trần Lâm lại vỗ vỗ vào xe của tôi và chụp mấy bức ảnh, sau đó điện thoại của tôi reo lên.

Tôi mở ra xem, có một thành viên trong nhóm chủ sở hữu tên là 18-2-3102 liên tục tag tất cả mọi người:

"Chiếc xe này làm sao lại chiếm chỗ đậu xe của người khác, chủ sở hữu này có phải là thiếu văn hóa không?!"

Trần Lâm còn đính kèm một bức ảnh của tôi, một bức hình của mặt tôi từ bên góc nghiêng.

"Cô không phải là ngầu sao?" cô ta tự hào nhìn tôi, "Tôi cho cô nổi tiếng chút"

Quả nhiên, nhóm ngay lập tức xôn xao.

Nhiều cư dân bắt đầu tức giận: "Trong chung cư chỗ đậu vốn đã ít, đây cũng quá khoa trương!"

"Phải, phải trừng phạt hành vi như vậy, còn quản lý nhà chung cư, hãy treo khóa ngay!"

"Cô gái trẻ trông khá xinh đẹp, nhưng làm việc không có văn hóa gì cả?"

Trần Lâm nhìn tôi một cách chế nhạo.

"Lưu Thiệu, tại sao anh lại tìm được một cô bạn gái không văn hóa như thế, liệu có phải trước đây chưa từng sống ở khu phố cao cấp như Thịnh Cảnh Thành,  còn tưởng rằng chỗ này cùng với khu phố hạng ba của gia đình cô ta giống nhau không?"

"Nơi này là thành phố S!" Trần Lâm nhấn mạnh, "Đem cái bộ dạng nông dân quê mùa kia thu lại đi!"

Lưu Thiệu sắc mặt phức tạp, hắn thấp giọng nói: 

"Thẩm Gia, cô hãy di chuyển chiếc xe của mình đi chút, dưới đây không còn chỗ đậu xe nữa, hãy để chúng tôi vào đi."

"Cô cho dù ở nơi này có phòng, tối đa cũng một chỗ đỗ, thế nào có thể chiếm ba cái?"

Tôi thở dài một cái. 

Tôi không hiểu làm sao một người có thể ngu ngốc nhảy nhót ba hoa như vậy, cũng không biết liệu kiếp trước tôi có nợ Lưu Thiệu tiền không, nên tôi luôn bị cuốn vào cuộc tranh cãi với anh ta.

 Nhìn họ như con bọ chét nhảy tới nhảy lui.

Dù cho tôi đã chiếm giữ chỗ đậu xe của người khác, nhưng đây là khu vực đậu xe dành cho căn hộ cao cấp. 

Làm sao có thể có chỗ đậu xe cho căn nhà 80 mét vuông của Trần Lâm ở đây được? 

Rất có thể là họ không mua chỗ đậu xe và lẻn vào để tìm chỗ trống để đậu xe.

Tôi suy nghĩ một chút và chuẩn bị tìm đến ban quản lý, nhưng một người trong nhóm đã nói.

"Là căn hộ tầng cao cấp của toà nhà số 7 đúng không? Tôi biết chủ nhà này, cô ấy sở hữu cả ba tầng trên dưới của căn nhà, và còn có ba chỗ đậu xe nữa đấy, đừng thay nhà người khác quan tâm.."

Sau câu nói này, nhóm chat đã im lặng một lúc, sau đó oanh một tiếng tin tức liền bắt đầu nổ mạnh.

"Ôi trời, thật ngưỡng mộ người giàu có!"

"Người giàu có thế mà lại ở bên cạnh tôi."

"Cô gái có bạn trai chưa, có thể cho biết giới tính không, tôi có thể giặt giũ, nấu ăn và dọn dẹp vệ sinh, tốt nghiệp 985!"

"...... Tôi không nói, toà nhà số 7 đều từ 260 mét vuông trở lên, mỗi mét vuông đều trên mười nghìn, chỉ ba căn nhà này đã gần chín chữ số rồi, thật sự là có người từ khi sinh ra đã ở vạch đích rồi."

Trần Lâm và Lưu Thiệu nhìn vào hướng diễn biến của nhóm, mở to mắt không thể nói lên lời nào.

Lúc này, người quản lý mà tôi gọi đã vội vã xuống dưới, khi nhìn thấy tôi, anh ta trước tiên cúi chào đối với tôi.

"Thẩm tiểu thư, có điều gì tôi có thể giúp được cô không?"

Tôi nhìn Trần Lâm và Lưu Thiệu một cái, chỉ chỉ đường xe chạy của bọn họ:

"Tôi nghi ngờ hai người này đang lẻn vào cướp chỗ đậu xe, Tôi nghĩ rằng trong khu phức hợp cao cấp như chúng ta không nên dung túng hành vi không tốt như vậy." 

Người quản lý gật đầu về phía tôi và nhìn về phía Trần Lâm. 

Trần Lâm đầu tiên là chẹn họng một chút, sau đó lập tức lớn tiếng kêu gào: 

"Tôi là chủ nhà của Thịnh Cảnh Thành!" 

Người quản lý lịch thiệp nhưng không khiêm nhường nói: 

"Xin hỏi cô là chủ hộ nào?" 

Trần Lâm mặt đỏ lên không chịu nói, rõ ràng cô ấy cũng biết đó là khu vực đậu xe cao cấp, chỉ là cứng cổ nói: 

"Dù sao tôi vẫn là chủ nhà của Thịnh Cảnh Thành, anh đây đang thái độ thế nào vậy?" 

Tôi cười, quét mắt qua tên cô ấy trong nhóm: 

"Cô ấy là chủ nhà của căn hộ nhỏ, tòa nhà 18, lầu 2, căn 3102. Anh kiểm tra xem đi." 

"Dạ vâng." 

Người quản lý gọi điện và sau đó lịch thiệp nói với Trần Lâm: 

"Xin lỗi cô, đây là khu vực đậu xe cao cấp, chỗ đậu xe cho căn hộ nhỏ nằm ở phía Tây. Tuy nhiên, dưới tên của cô không có chỗ đậu xe thuộc sở hữu của Thịnh Cảnh Thành, nên không thể vào khu vực bãi xe." 

Đúng như tôi đã nghĩ, tôi chụp ảnh mặt của Trần Lâm và Lưu Thiệu rồi đăng lên nhóm. 

"Các chủ hộ, hai người lẻn vào cố gắng cướp chỗ đậu xe mà không chịu mua chỗ đậu xe. Chỗ đậu xe của chúng ta đã quá khan hiếm, không thể chấp nhận hành vi xấu xa như vậy, mong mọi người nếu thấy hai người này cố gắng cướp chỗ đậu xe, hãy báo ngay cho ban quản lý. 18-2-3102." 

Phía dưới rất nhanh đã có phản hồi. 

"Thì ra là cố gắng cướp chỗ đậu xe mà không thành công, nhưng mà cô ta không phải là chủ nhà nhỏ sao, tại sao lại đến khu vực đậu xe cao cấp?" 

"Đúng vậy! Nếu không có tiền thì đừng đậu xe, đây là hành vi mất đạo đức đấy!" 

... 

Mặt của Trần Lâm và Lưu Thiệu trở nên đỏ rồi lại trắng, cả hai đều bị chỉ trích nặng nề không nói nên lời. 

Tôi cầm túi mới mua đi qua họ, mỉm cười nói: 

"Nghèo thì chính là nghèo, đừng có mạo xưng làm người giàu có. 

Nhớ kỹ mấy điều này đi. 

À đúng rồi, cảm giác nổi tiếng thế nào?" 

"Thẩm Gia!" 

Tôi đi không có mấy bước, sau lưng Lưu Thiệu kêu tôi một tiếng, trong giọng nói cảm xúc lộn xộn.

Tôi không dừng bước, trực tiếp đi.

 

Bình luận

1 bình luận

  • Quen 1 năm mà chi ra có 2000 còn không cảm thấy nhục mà đi đòi nữa chứ. Tiện hơn chữ tiện. Bà kia trong 1 năm đó não đi nghỉ dưỡng hay gì không biết.

    nhuw 3 tuần trước · Trả lời

    Loading...