Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[VẢ MẶT] Hoán đổi thân xác, cho chồng nếm mùi trà xanh - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-06 00:52:07
Lượt xem: 163

Sau khi kết hôn được một năm, Chung Dữ đối xử với tôi không tệ, tôi cho rằng chúng tôi sẽ hạnh phúc cả đời.

Vậy mà lúc tôi mang thai đến tháng thứ năm, ác mộng mới bắt đầu.

Một ngày kia, Chung Dữ đưa tôi đi khám thai.

Trên đường đi, di động rơi vào một kẽ hở trong xe, tôi cúi xuống nhặt lên lại ngoài ý muốn móc ra một chiếc quần l-ó-t ren.

Tôi cầm chiếc quần l-ó-t lên, nhìn thấy dấu vết xé rách bạo lực mà tuyệt vọng.

Tôi có thể tưởng tượng được, người phụ nữ ấy mang tâm trạng diễu võ dương oai cỡ nào khi đem món đồ dơ bẩn này nhét vào khe hở trong xe, chờ một ngày tôi phát hiện. Cô ta thắng rồi, như cô ta mong muốn, tôi sụp đổ.

Hai tháng trước đó, thái độ của Chung Dữ đối với tôi đột nhiên lạnh lùng hơn rất nhiều. Khi đó tôi tưởng bởi vì tôi mang thai, không thể thỏa mãn hắn nên hắn mới lạnh lùng với tôi. Cho đến khi thấy cái này, tôi rốt cuộc hiểu rõ.

Chung Dữ giật lấy chiếc quần l-ó-t, nhanh chóng giải thích: “Có thể là người khác làm rơi trong xe. Xe này anh cho rất nhiều người mượn.”

Tôi không tin, cùng hắn cãi nhau to một trận, chất vấn người phụ nữ kia là ai.

Lúc đầu hắn còn giải thích cho có lệ, đến cuối cùng rốt cuộc mất đi kiên nhẫn: “Đủ rồi, em đừng có nổi điên nữa!”

Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn vào mắt hắn và bỗng phát hiện, tình yêu mãnh liệt dành cho tôi đã biến mất.

Khoảnh khắc ấy, tôi khổ sở đến mức hít thở không thông, từng hơi thở đều phải dùng toàn bộ sức lực.

Tôi nghĩ đến việc ly hôn.

Sau ngày cãi nhau đó, tôi giận dỗi trốn ở nhà bạn mấy ngày. Chung Dữ gọi điện thoại đến liền tắt đi.

Bạn tôi khuyên: “Bỏ anh ta rồi mày nuôi con kiểu gì? Về đi, nghĩ thoáng lên, anh ta không yêu mày thì vẫn còn tiền của anh ta, có tiền là được, mặc sức mà tiêu xài, làm thiếu phu nhân nhà giàu không thích à?”

Tôi bị bạn thuyết phục.

Ba ngày sau, Chung Dữ đến đón tôi, tôi tự an ủi bản thân để làm tê dại sự đau đớn thấu tim, tự cho mình một cái bậc thang đi xuống.

Nhưng đêm đó về nhà, tôi liền nhận được một bức thư.

Đó là tấm ảnh chụp chung của hai người, người đàn ông cười đến xán lạn, người phụ nữ mặc váy trắng rúc vào vai hắn cười ngọt ngào.

Tôi tức giận đến run rẩy cả người.

Bởi vì người đàn ông trên ảnh chụp là Chung Dữ.

Còn người phụ nữ kia giống tôi đến tám phần.

Không phải lớn lên giống nhau, ngũ quan của tôi và cô ta cũng không tương tự, nhưng ghép vào một thể tính cả khí chất thì giống nhau như đúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/va-mat-hoan-doi-than-xac-cho-chong-nem-mui-tra-xanh/chuong-2.html.]

Nếu liếc sơ qua chỉ sợ bạn bè của tôi đều sẽ nhận sai người.

Tôi nhớ đến câu nói mà bạn học của Chung Dữ đã từng nói trong tiệc cưới của chúng tôi.

Giống, thật con mẹ nó giống.

Giờ tôi mới hiểu được, tôi giống với người phụ nữ kia.

Mà người phụ nữ ấy đã trở lại.

“Chung tiên sinh, đứa bé có chút to, nếu sinh thường sợ sẽ khó khăn, thai phụ muốn sinh mổ, ngài xem có thể suy xét một chút không?”

Bác sĩ thương hại nhìn thoáng qua Chung Dữ đang ở trong cơ thể tôi, lại nói: “Thai phụ hiện tại đã đau không chịu nổi.”

Lời nói của bác sĩ đem suy nghĩ của tôi kéo lại.

Lúc tôi mang thai vì quá đau buồn nên chỉ muốn ăn, ăn thật nhiều nên đứa bé sinh ra có chút to. Nhưng không lớn đến mức không thể sinh thường được.

Chung Dữ bởi vì chưa từng trải qua loại đau đớn này nên hiện tại không chịu đựng nổi.

Hắn bắt lấy tay tôi, suy yếu thở dốc: “Lâm Kiều, anh sai rồi, em đồng ý sinh mổ đi, xin em…”

Tôi nhớ rõ, khoảng thời gian đầu tôi mới mang thai đã từng nhìn qua rất nhiều trường hợp thai phụ bị tổn thương khi sinh. Vậy nên tôi muốn sinh mổ.

Khi đó, Chung Dữ ôm tôi nói: “Sinh thường đứa bé sẽ khỏe mạnh hơn, nếu em thật sự yêu anh, em sẽ nguyện ý sinh cho anh một đứa trẻ khỏe mạnh, đúng không?”

Tôi nhìn về phía bác sĩ, chắc như đinh đóng cột nói: “Không sinh mổ, nhất định phải sinh thường.”

Sau đó tôi cúi người, hôn hôn lên trán Chung Dữ: “Lâm Kiều, em yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ nguyện ý vì anh mà sinh ra một đứa bé khỏe mạnh, đúng không?”

Chung Dữ hoảng sợ nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Chung Dữ ở trong phong sinh gào khóc hai tiếng đồng hồ.

Trước kia tôi cùng hắn xem video, khi thai phụ sinh sản đau đến mức mặt mày tái nhợt, giống như người đã ch-ếc.

Tôi rất sợ.

Chung Dữ lại cảm thấy chuyện bé xé ra to, nói: “Làm gì khoa trương như vậy, mẹ anh chỉ cần một tiếng là sinh xong rồi, không đau đớn lắm, dùng chút sức là xong, em đừng xem mấy cái video này rồi ngồi đó lo âu.”

Ồ, không đau lắm, vậy người hiện tại ở trong phòng sinh đang gào đến mức ch-ếc đi sống lại là ai?

Tôi nghe âm thanh hắn la đột nhiên có chút sợ hãi.

Nếu không tráo đổi thân thể vậy người hiện tại ở trong phòng sinh đau muốn ch-ếc đó chính là tôi.

May mắn, không phải tôi.

Loading...