Chạm để tắt
Chạm để tắt

VẢ MẶT ĐẦU NĂM - Chương 10 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-08-29 00:00:18
Lượt xem: 700

 

25.

 

Mẹ và cô út đã uống say đến mức không còn tỉnh táo, chú rể lầm bầm mắng mỏ rồi đi mở cửa, nhìn thấy bố tôi, ánh mắt có chút xấu hổ.

 

Hắn nói với giọng lắp bắp: “Anh, anh đến đây làm gì?”

 

Tôi lập tức kéo em gái ra ngoài.

 

Chú rể cổ áo mở rộng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chúng tôi một cái, rồi dứt khoát đóng sầm cửa lại, “Hai đứa con gái, sớm muộn gì cũng sẽ xử lý các người.”

 

Bố nhíu mày, nhắc nhở chúng tôi không nên liên lạc với gia đình cô út nữa, có chuyện gì hãy liên hệ với ông.

 

Tình hình của bố đã cải thiện nhiều, nghe nói gần đây ông đã nhận được một số hợp đồng lớn.

 

Tôi còn thấy ảnh của ông ngoại trong văn phòng của bố, không biết nó có ý nghĩa gì.

 

Ông đưa ra nhiều gợi ý cho em gái, nói rằng nếu em muốn đi du học cũng không sao, chúng tôi trò chuyện đến khuya, rất lâu rồi tôi chưa cảm thấy vui vẻ như vậy.

 

Sáng hôm sau, tôi bị một cuộc gọi khẩn cấp đánh thức, mẹ khóc lóc báo tin, có chuyện xảy ra rồi.

 

26.

 

Khi tôi đến bệnh viện, chú rể và Tôn Gia Hi đang nằm trong phòng phẫu thuật nam khoa.

 

Hóa ra sau khi chúng tôi rời đi tối qua, Tôn Gia Hi lén vào phòng của tôi và em gái.

 

Nó mang theo một con d.a.o găm.

 

Không ngờ, ngay lúc đó chú rể cũng đến mở cửa, hai người va phải nhau.

 

Chú rể say đến mức đầu óc không tỉnh táo, trong phòng không có đèn, cứ tưởng em gái vẫn chưa rời đi, liền xắn tay áo lên làm việc.

 

 Tôn Gia Hi không thể chống cự, đã đ.â.m chú rể một nhát vào chỗ hiểm.

 

Chú rể nổi giận, liên tục đá mạnh nhiều cú, gần như làm Tôn Gia Hi bị tàn phế hoàn toàn.

 

Vấn đề là, tối qua mẹ và cô út đều say xỉn, ngủ rất sâu, đến sáng hôm sau, khi hai người đến, chú rể và Tôn Gia Hi đều nằm trên sàn, mất m.á.u nhiều và không biết đã hôn mê bao lâu.

 

27.

 

Rất nhanh, bác sĩ ra ngoài nói rằng tình trạng của họ đã ổn định, nhưng cả hai đều mất khả năng sinh con.

 

Cô út ngay lập tức ngất xỉu, cô đã ngoài 30 tuổi, luôn mong ngóng có một đứa con để bế bồng.

 

Mẹ đi thăm bà ngoại bị liệt ở viện dưỡng lão, khi nhắc đến chuyện này, nhịp tim của bà ngoại đột nhiên rối loạn, không lâu sau đã qua đời.

 

Sau năm mới đó, cả gia đình nhà ngoại chìm trong không khí buồn bã suốt nhiều tháng.

 

Với chuyện này, tôi chỉ có thể nói là vì họ xứng đáng bị như vậy.

 

Tuần đầu tiên của năm học lớp 12, ông ngoại trở về nước.

 

Mẹ không nói gì, dọn đến chăm sóc ông ngoại, từ đó không trở về nhà nữa.

 

Bố dù bận rộn với công việc, nhưng mỗi ngày vẫn về nhà nấu cơm tối cho con gái.

 

Tôi vì luận văn tốt nghiệp, mỗi ngày chỉ có thể liên lạc với họ qua video.

 

Vào đúng ngày xảy ra tai nạn của em gái trong kiếp trước, tôi đặc biệt trò chuyện với em thật lâu, nhìn em ấy chìm vào giấc ngủ.

 

Em gái nói rằng cả kiểm tra cuối kì 1 và 2 đều đứng top 3 khu vực, kỳ thi đại học chắc không có vấn đề gì.

 

Nhìn gương mặt bình tĩnh và ngoan ngoãn của em, tôi đột nhiên bật khóc.

 

Đây mới là cuộc sống vốn có của em tôi.

 

Toàn bộ điều này, chính là thứ mà gia đình kia phải đền lại.

 

28.

 

Ngày em gái thi đại học xong, thành phố chúng tôi xuất hiện một tin tức lớn, nhân vật chính là ông ngoại.

 

Ông bị bắt giữ tay đeo chiếc còng tay bạc bước đi.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Chỉ trong một đêm, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

 

Bố đang dẫn chúng tôi đi du lịch tốt nghiệp, khi trở về, bản án cơ bản đã có kết quả.

 

Nói ngắn gọn, ông ngoại nhiều năm dùng cách bất chính kiếm tiền, cuối cùng bị kết án tù chung thân, tài sản bị tịch thu toàn bộ.

 

Gia đình chú rể và các cô cũng là trợ thủ đắc lực của ông ngoại, đang chuẩn bị phá sản và thanh lý toàn bộ, cả nhà đều phải trốn nợ, bị đưa vào danh sách người mất tín nhiệm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/va-mat-dau-nam/chuong-10-hoan.html.]

Bị ảnh hưởng ít nhất vẫn là mẹ tôi, vì cả gia đình ấy đều phòng tránh mẹ nên chuyện vỡ lẽ ra trách nhiệm của mẹ cũng không lớn.

 

Tất cả đều phải cảm ơn bố tôi.

 

Ngày xưa khi cưới, ông không muốn dính dáng đến công việc của ông ngoại, còn bị đàn áp, từ đó mười mấy năm không có tiếng nói trong gia đình nhà ngoại.

 

Bố những năm qua không phải không có khả năng làm nên nghiệp lớn, chỉ là ông quá yêu mẹ, sẵn sàng làm tất cả vì bà, sẵn sàng ở rể.

 

Sau đó, chúng tôi chuyển vào căn hộ mới mua ở trung tâm thành phố của bố, ông đang giúp tôi và em gái chọn trường học, em gái vẫn muốn cùng tôi đi du học.

 

Vào một ngày khi gần hết thúc kỳ nghỉ hè, nhà tôi bất ngờ có rất nhiều người đến thăm.

 

Mẹ tôi hầm canh sườn, làm sáu món xào, từ sáng sớm đã đứng trước cửa nhà chờ, nói chờ chúng tôi dậy, mang bữa sáng cho.

 

Vừa vào nhà, mẹ lập tức thể hiện thái độ hòa giải, kéo bố tôi vào trong phòng bàn chuyện chi tiết.

 

Nghe nói bà đã trả lại giấy chứng nhận căn nhà tổ tiên của ông bà nội, còn muốn cùng bố sống thật tốt.

 

Chúng tôi đều không dùng một món ăn nào trong số đó.

 

Em gái nói rằng em bị Tôn Gia Hi bỏ thuốc diệt chuột, thế mà mẹ lại ép phải hòa giải, em ấy vĩnh viễn không bao giờ muốn tha thứ cho bà.

 

Vừa nói xong, chú rể út lại mang theo túi lớn túi nhỏ đến.

 

Người em họ kiêu ngạo trước đây cúi thấp người xuống, xếp giày cho tôi và em gái, đứng cạnh tôi chào hỏi, “Chị họ, em là Gia Bằng. Các chị đang ăn sáng à? Em có thể giúp các chị gắp món không?”

 

Chú rể ngồi bên cạnh tôi, liên tục nịnh nọt, như một con ch.ó cun cút vẫy đuôi.

 

Chú ta cúi người, tay cầm thuốc lá, cung kính nói chuyện với bố ở phía xa.

 

Không lâu sau, gia đình cô út cũng đến.

 

Mọi người ồn ào tụ tập ăn uống ở nhà, mẹ và hai chú rể bận rộn suốt 4 tiếng, chuẩn bị một bàn ăn lớn, mọi người vây quanh bố đang ngồi ở vị trí chủ nhà, lần lượt rót rượu, khen ngợi sự nghiệp của ông.

 

Tôi hỏi mẹ về tình hình của Tôn Gia Hi.

 

Mẹ nói rằng ông ngoại ở nước ngoài nuôi một người phụ nữ, sau khi xảy ra chuyện trong gia đình, không ai chăm sóc Tôn Gia Hi, nó đã bị người phụ nữ đó đưa đi.

 

Lần trước xem video, hình như là đang ở Myanmar, cả người nó gầy rạc, vô cùng đáng thương.

 

Ha, đó cũng chính là báo ứng của một đứa trẻ hư.

 

Sau nhiều lần rót rượu, nhóm người đó vẫn ở lại nhà tôi, muốn nhờ bố giúp đỡ.

 

Bố tôi là người hiền lành, chúng tôi chưa bao giờ thấy ông nổi giận, chỉ thấy ông đập mạnh ly rượu xuống, dứt khoát đứng dậy.

 

“Những ai muốn ăn thì cứ từ từ, muốn ở lại cũng được, tôi và hai con gái không tiếp.”

 

Nói xong, ông cầm điện thoại và chìa khóa xe, ra hiệu cho tôi và em gái.

 

Chúng tôi ba người bỏ đũa quay người rời đi.

 

Khi bố rời đi, thậm chí còn không liếc mắt nhìn mẹ tôi một cái.

 

“Trước đây họ đã đối xử với chúng ta thế nào, bố vẫn không quên đâu. Hiền lành không có nghĩa là dễ bị bắt nạt.”

 

“Các con muốn đi nghỉ mát à? Bố mới mua một căn biệt thự ở Hải Nam, bây giờ chúng ta đi luôn nhé?”

 

Tôi nắm tay em gái, vui vẻ mỉm cười.

 

Trước khi xe khởi động, mẹ tôi vẫn đuổi theo, không còn chút tôn nghiêm khóc lóc nhem nhuốc, cầu xin bố ở lại nói chuyện thêm.

 

Tôi bước tới trước mặt bà, đưa cho bà tờ khăn giấy để lau nước mắt.

 

Sau đó hỏi lại: “Nếu 3 năm trước tôi không quay về quê ngoại, giúp em gái giải quyết vấn đề, bà có quan tâm đến em không?”

 

“Chuyện nhỏ đã qua bao lâu rồi, tôi vẫn còn nhớ rõ sao?”

 

“Đương nhiên là quan tâm rồi, đó là con gái của mẹ, mẹ... mẹ khi đó chỉ là không rõ ai có lỗi thôi, mà Tôn Gia Hi chỉ là một đứa trẻ, trẻ con thì hiểu gì đâu? Em gái con vốn đã có tính không cẩn thận, có thể thực sự là em không khóa cửa thì sao.”

 

“Đó là con gái của bà, bà lại không biết rõ tính cách của con mình.”

 

“Bà không quan tâm đến em, để Tôn Gia Hi gây rối, để gia đình bà ngoại bắt nạt em gái, để lòng tham của bà từng chút một hủy hoại người nhà mà bà thân thiết nhất.”

 

“Bà tự tay đẩy họ vào con đường cùng.”

 

“Vì vậy, đây tất cả đều là báo ứng của bà.”

 

Tôi không nói thêm gì nữa, mỉm cười quay trở lại xe, lái thẳng đến sân bay, không ngoái đầu nhìn lại.

 

Tất cả đã qua, cuộc sống thực sự chúng tôi, bây giờ chỉ mới sắp bắt đầu.

 

(Hoàn toàn văn)

 

Loading...