Uyên Uyên Vấn Quân An - Chương 8: Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-07-05 05:34:33
Lượt xem: 4,996

Ngoại truyện Trịnh Hành Chu

Ngày cưới Đỗ Tư Uyên, là sinh thần của Giang Sơ Miểu.

Chúng ta đã hẹn nhau sẽ thành thân vào ngày này.

Nhưng nàng đã chết.

Ta cũng đã cưới người khác.

Ta uống say đến mức không còn biết trời trăng gì nữa.

Khi vén khăn che mặt của Đỗ Tư Uyên, nàng ấy đẹp đến nỗi cả căn phòng đỏ thẫm cũng mất đi màu sắc, trời đất chỉ còn lại một mình nàng ấy, đẹp đến mức khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Nhưng không được.

Ít nhất là hôm nay không được.

Vì vậy, ta bỏ chạy.

Ta thực sự đã mất hồn vì nàng ấy trong phút chốc.

Trịnh Hành Chu, ngươi thật đê tiện, thật đáng khinh.

Ta khinh bỉ bản thân, coi thường bản thân, vì vậy ta chỉ có thể đối xử lạnh nhạt hơn với nàng ấy.

Nhưng lại không tự chủ được mà để ý đến từng cử chỉ của nàng ấy.

Hôm nay nàng ấy nói muốn ăn đồ ngọt, ta liền đi đường vòng để mua món điểm tâm trứ danh của Phẩm Nguyệt Lâu.

Rồi lại vờ như vô tình đưa cho Đỗ Tư Uyên: "Đi đường mua được, không muốn ăn nữa, cho nàng."

Nàng ấy sáng mắt, nhận lấy: "Cảm ơn."

Ta lạnh lùng quay người đi.

Quay lưng lại nhưng không nhịn được mà cong môi.

Nàng ấy tập võ, thỉnh thoảng sẽ luyện kiếm trong viện.

Mắt sáng răng trắng nhưng lại oai phong lẫm liệt.

Ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.

Đỗ Tư Uyên phát hiện ra, liền cười tươi nói: "Đẹp không?"

Ta quay đầu đi, lòng không muốn nhưng miệng lại nói: "Thô tục!"

Nói xong, thấy sắc mặt nàng ấy sầm xuống, ta lập tức hối hận.

Nhưng ta vẫn hất tay áo bỏ đi.

Ta mất một năm để phản kháng lại Đỗ Tư Uyên.

Nhưng thực ra ta đã sớm sa vào lưới tình.

Từ đầu đến cuối, chỉ là sự chống cự vô ích và ngớ ngẩn của một mình ta.

Đúng lúc ta chuẩn bị đầu hàng thì…

Giang Sơ Miểu, lại trở lại.

Nàng rơi xuống vực, được người ta cứu, trải qua ngàn cân treo sợi tóc mới trở về kinh thành.

Thấy ta đã thành thân, nàng nước mắt lưng tròng, chỉ nói rằng nàng không nên trở về, đáng lẽ nên c.h.ế.t dưới vực sâu.

Là ta đã phụ nàng.

Nàng khóc rất thương tâm: "Vị đại phu cứu ta nói rằng lòng người dễ thay đổi, biển xanh hóa nương dâu, bảo ta đừng mạo hiểm một mình hồi kinh.

"Nhưng ta đã tin chàng."

Nàng tuyệt vọng: "Trước khi đi, đại phu sợ chàng thực sự thay lòng sẽ khiến ta quá đau lòng nên đã cho ta vong tình thủy.”

"Ta vốn tưởng sẽ không bao giờ dùng đến."

Ta không biết mình còn yêu Giang Sơ Miểu hay không, nhưng ta biết, ta không nên phụ nàng.

Ta không dám đối mặt với Đỗ Tư Uyên, chỉ đành ngủ lại bên ngoài.

Cho đến khi viện tử bị Đỗ Tư Uyên đập phá.

Khoảnh khắc đó, ta như trút được gánh nặng, lại không nhịn được mà mừng thầm.

Đỗ Tư Uyên, vẫn còn để ý đến ta.

Ta hồi phủ, giả vờ lớn tiếng nói hòa ly, không biết là để cho Giang Sơ Miểu xem, hay là để cho chính mình xem.

Để chứng minh, ta không phải là kẻ bạc tình thấy sắc nảy lòng tham.

May mà Đỗ Tư Uyên không đồng ý.

Quả nhiên nàng ấy vẫn còn tình cảm với ta.

Ta muốn để Giang Sơ Miểu làm thiếp.

Giang Sơ Miểu ngoài mặt thì đồng ý nhưng quay người lại tự vẫn.

Khi ta bế nàng xuống khỏi xà nhà, nàng chỉ còn thoi thóp.

Nàng khóc nói: "Ta trải qua ngàn cân treo sợi tóc mới trở về, chẳng lẽ là để làm thiếp cho chàng sao?!"

Ta không nhịn được mà đỏ mắt.

Giang Sơ Miểu, cũng là người mà ta từng hạ quyết tâm sẽ trân trọng.

Sao lại thành ra thế này?

Vì vậy, ta cho Đỗ Tư Uyên uống vong tình thủy.

Ta nghĩ, nếu nàng không yêu ta nhiều như vậy, liệu nàng có đồng ý để Giang Sơ Miểu làm bình thê không?

Nhưng tại sao?

Người nàng quên lại không phải là ta?

Hóa ra, người lún sâu trong vũng bùn, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình ta.

Đỗ Tư Uyên, tại sao nàng không thể yêu ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/uyen-uyen-van-quan-an/chuong-8-ngoai-truyen.html.]

Ngoại truyện Trịnh Cẩn Niên

Lần đầu tiên gặp Đỗ Tư Uyên, nàng còn chưa cao đến n.g.ự.c ta.

Nàng mặc hồng y, chải hai búi tóc, xinh xắn đáng yêu nhưng lại khóc đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Vì vậy, ta ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, cho đến khi nàng ngủ say.

Nước miếng thấm ướt vạt áo ta…

Lần thứ hai gặp Đỗ Tư Uyên, nàng bị mấy đứa trẻ cao hơn nàng một cái đầu bắt nạt, rõ ràng là đánh không lại nhưng bị đẩy ngã xuống đất hết lần này đến lần khác, nàng vẫn đứng dậy, tiếp tục đánh nhau với mấy đứa trẻ đó.

Giống như một con thú nhỏ bướng bỉnh và cô đơn.

Vì vậy, lần đầu tiên, ta ỷ lớn bắt nạt nhỏ.

Ta xoa đầu Đỗ Tư Uyên: "Sau này nếu có ai bắt nạt nàng, có thể đến tìm ta, ta sẽ báo thù cho nàng."

Từ đó, Đỗ Tư Uyên ba ngày hai bữa lại đến tìm ta.

Ta nhìn nàng lớn lên từng chút một.

Đến n.g.ự.c ta, đến vai ta, rồi đến vành tai ta.

Nàng ung dung, hào phóng, đẹp tới mức phóng khoáng.

Nhưng còn chưa đợi nàng lớn lên, ta đã mất đi tư cách trở thành người bên cạnh nàng.

Hai chân bị phế.

Bị trúng độc, sống c.h.ế.t trong gang tấc.

Nhưng tiểu cô nương vẫn viết thư cho ta mỗi ngày.

Từng chút một kéo ta ra khỏi bóng tối.

Hóa ra, dù ta trở nên như vậy, vẫn có người để ta trong lòng.

Nhưng ta lại không dám trả lời.

Ta lật đi lật lại những lá thư đó.

Rõ ràng chỉ có một câu.

Từng nếp gấp trên thư, ta vuốt phẳng từng nếp gấp một.

Lúc Đỗ Tư Uyên đến tuổi cập kê, ta đã gặp nàng.

Thực ra không nên gặp.

Nhưng nghe nói tiểu cô nương của ta đã trở nên xinh đẹp như hoa nở mùa xuân.

Những suy nghĩ thầm kín…

Những khao khát tuyệt vọng…

Chỉ buông thả một lần này thôi.

Ta vốn tưởng rằng, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau trong đời.

Không ngờ một năm sau, nàng mặc góa y đỏ thắm, gả cho Hành Chu.

Đêm hôm đó, ta suýt nữa không kìm được bản thân.

Nhưng, nàng rồi cũng sẽ phải gả cho người khác.

Gả cho Hành Chu, ít nhất ta còn có thể nhìn thấy nàng.

Nàng không còn tùy tiện đùa giỡn với ta như trước nữa, lễ nghĩa chu toàn, quy củ đến mức không ai có thể bắt bẻ.

Ta nghĩ, là vì nàng để ý đến Hành Chu nên không muốn để Hành Chu hiểu lầm.

Cho đến khi nàng uống vong tình thủy.

Nàng quên mất ta.

Nàng thoải mái nói ra những niềm vui thầm kín trước đây của nàng.

Lòng ta chấn động, nhưng trên mặt chỉ có thể không biểu lộ cảm xúc.

Ta không sống được bao lâu nữa.

Nhưng cuộc đời nàng còn rất dài.

Sau khi hòa ly, nàng rời khỏ Trịnhi phủ.

Ta phái người âm thầm theo dõi nàng.

Vì vậy, ta nhìn thấy nàng vì ta mà đánh Giang Sơ Miểu, lại uy phong lẫm liệt đe dọa những tiểu thư kia.

Nhìn thấy nàng uống say khướt.

Ta không nhịn được mà đi gặp nàng.

Ta muốn nói với nàng, ta không sao, nàng không cần để ý, nàng sống vui vẻ là được.

Nhưng nước mắt nàng tràn đầy hốc mắt: "Niềm vui của ta là chàng."

Nàng muốn ta cưới nàng.

Lý trí của ta lung lay sắp đổ.

Cho đến khi nàng hôn lên môi ta.

Ta lập tức sụp đổ.

Đỗ Tư Uyên, nàng đừng hối hận.

Nàng cũng đừng buông tay.

Cho nàng, cái gì cũng cho nàng.

Chỉ cần nàng muốn.

Chỉ cần ta có.

Chỉ cầu nàng.

Đừng hối hận.

Đừng buông tay.

Bình luận

11 bình luận

  • Truyện hay điêng mà hơi buồn cho Trịnh Cẩn Niên. Trải qua nhiều trắc trở mới đến bên nhau được mà âm dương cách biệt tội lắm😭

    NTramm 18 giờ trước · Trả lời

  • Mong tìm được thần y chữa độc cho Trịnh Cẩn Niên, chứ sống được 7-8 năm rồi chết thì tội Đỗ Tư Uyên lắm, so với không có được , có rồi lại mất càng đau khổ hơn

    Haru1234 3 ngày trước · Trả lời

  • Sau bao trắc trở cuối cùng cũng đến được với nhau, chúc hai người bạc đầu giai lão

    Haru1234 3 ngày trước · Trả lời

  • Vấn quân an là gì vậy mấy bà ơi, tui đọc mà ko hiểu ấy

    Nguyenhan 5 ngày trước · Trả lời

    • Vấn an: động từ thì là thăm hỏi sức khỏe người bề trên, có thể sử dụng như 1 câu chào người bề trên. Đọc truyện sẽ hay thấy vấn an cha mẹ, vấn an tỷ tỷ, vấn an phu nhân, ... Quân ở đây có thể hiểu là phu quân, quân tử, lang quân tùy bối cảnh, ngữ cảnh của truyện. Uyên Uyên vấn quân an: UU sử dụng khi viết mở đầu thư, nên có thể hiểu nó tương đương Dear lang quân, ...

      Ren 4 ngày trước · Trả lời

  • Truyện đáng yêu quá

    Vicky Dương 1 tuần trước · Trả lời

  • truyên hay quá mấy bà ơi. tui thích nữ chính như vậy, dám yêu dám hận

    Kim Ngoan 1 tuần trước · Trả lời

  • Ước gì ai chữa đc chân cho anh na9 huhu thương gì đâu á

    Trần Thanh Hiền 1 tuần trước · Trả lời

  • hay hơm cả nhà, sốp edit xong mà cũng hơi sụt sùi ớ

    Yêu Phi Họa Quốc 1 tuần trước · Trả lời

Loading...