Uyên Uyên Vấn Quân An - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:37:13
Lượt xem: 5,876

20

Trịnh Cẩn Niên không trả lời thư ta.

Cũng giống như năm đó.

21

Chỉ trong vòng một tháng, chuyện ta hòa ly với Trịnh Hành Chu đã truyền khắp kinh thành.

Có người muốn xem trò cười, gửi cho ta một đống thiệp mời.

Ta chọn một nhà, nhận lời.

Những năm gần đây, phụ thân ta lập được nhiều chiến công, ta tò mò không biết ai lại không biết điều đến vậy, coi ta như trò cười.

Không ngờ Trịnh mẫu lại dẫn theo Giang Sơ Miểu đến.

Biểu cảm của mọi người vô cùng đặc sắc.

Ta không để ý lắm.

Một người bên cạnh thì thầm với ta: "Nàng ta có thân phận gì chứ? Chỉ là thiếp thất mà cũng có thể không biết xấu hổ đến đây."

Ta không trả lời.

Với tình cảm của Trịnh Hành Chu dành cho Giang Sơ Miểu, có khi tháng sau sẽ trở thành chính thê.

Nhưng không ngờ, ta không đi tìm Giang Sơ Miểu gây chuyện, ngược lại nàng ta lại đến tìm ta gây chuyện.

Khi ta rời khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị hồi phủ, Giang Sơ Miểu chặn ta lại: "Đỗ Tư Uyên, không ngờ ngươi cũng tâm cơ như vậy đấy.

"Trong lòng Hành Chu có ngươi, ta không thấy lạ, nhưng ngươi lại có thể khiến Trịnh Cẩn Niên ra mặt vì ngươi, không cho Hành Chu lấy ta làm thê."

Giọng điệu của nàng ta mang theo ác ý thuần túy: "Xem ra Trịnh Cẩn Niên Trịnh gia, cũng không quang minh lỗi lạc như người khác nói."

Thực ra ta không muốn để ý đến nàng ta.

Nhưng nàng ta lại nhắc đến Trịnh Cẩn Niên.

Ta không do dự, tát cho nàng ta một cái, khiến nàng ta ngây người: "Giang Sơ Miểu, ngươi có thể gả vào đây, là vì ta không thèm Trịnh Hành Chu, nếu ngươi dám nói thêm một chữ về Trịnh Cẩn Niên, ngươi có tin là mạng ngươi cũng khó giữ không?"

Giang Sơ Miểu nhìn ta đầy ác ý: "Đỗ Tư Uyên, rõ ràng là ta đến trước! Là ngươi cướp đi vị trí Trịnh phu nhân của ta!"

Ta nhìn nàng ta đầy khó hiểu: "Ta cũng không phải là người hại ngươi rơi xuống vực, ngươi phát điên gì với ta?

"Ngươi và Trịnh Hành Chu, từ đầu đến cuối, đều là các ngươi có lỗi với ta, ngươi nhớ cho kỹ, đừng có ở trước mặt ta mà ra vẻ nạn nhân đáng thương, nhìn thấy mà ta chỉ muốn đánh người."

Ta quay người rời đi, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Trong một năm ta gả vào Trịnh phủ, Trịnh Cẩn Niên luôn đóng cửa không ra ngoài, không bao giờ hỏi đến chuyện trong phủ, chàng tự giam mình trong tiểu viện, không cần người đời thương hại, cũng không còn thương hại người đời.

Nhưng chàng lại vì ta mà không cho Trịnh Hành Chu lấy Giang Sơ Miểu làm thê?

Trịnh Cẩn Niên, trong lòng chàng có phải vẫn có vị trí dành cho ta đúng không?

22

Nhưng Trịnh Cẩn Niên vẫn không trả lời thư ta.

Thực ra cũng không sao.

Ta vẫn ăn ngon, ngủ ngon.

Ta sẽ cố gắng sống tốt.

Lại một tháng trôi qua, người bạn cũ của ta mời ta, chỉ nói có chuyện muốn hỏi ta.

Đến nơi mới biết, người có chuyện muốn hỏi ta, là một nữ tử khác.

Nữ tử đó dung mạo không tính là đẹp, chỉ có thể coi là dịu dàng khả ái, nàng hơi ngượng ngùng hỏi ta: "Nghe nói đại công tử Trịnh phủ từng phong lưu tuyệt thế, nổi danh kinh thành."

Tay cầm chén trà của ta khựng lại.

"Gia thế của ta tuy kém cỏi, dung mạo cũng chỉ ở mức trung bình..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/uyen-uyen-van-quan-an/chuong-6.html.]

Bạn ta cười nói: "Thì sao nào? Ngươi tứ chi lành lặn, phối với hắn là thừa rồi.”

"Dù có cao không với tới thì cũng chỉ là chuyện trước kia, giờ hắn chỉ là một phế nhân gãy chân, hoạn lộ tiêu tan mà thôi."

Họ khinh thường, cao cao tại thượng, cười trên nỗi đau của người khác.

Giống như Trịnh Cẩn Niên thực sự sa sút đến mức để họ tùy ý lựa chọn.

Người mà ta cẩn thận từng li từng tí cũng không dám đến gần.

Vậy mà bọn họ, sao lại dám cơ chứ?

Ta cầm đũa gỗ bên cạnh lên, trong nháy mắt đ.â.m xuống giữ khe tay của nữ tử bên cạnh, cắm sâu vào bàn gỗ.

Bọn họ lập tức sững sờ, trong nháy mắt im bặt.

Cuối cùng, cũng ngậm miệng lại rồi.

Ta cố hết sức đè nén cơn giận trong lòng, học theo giọng điệu khinh thường của họ: "Các ngươi sẽ không thực sự cho rằng, Trịnh Cẩn Niên gãy chân rồi, các ngươi có thể xứng với hắn chứ?

"Có biết rằng dù chân hắn bị thương, Trịnh gia thay hắn từ chối biết bao nhiêu mối hôn sự không?

"Ngươi dựa vào cái gì?"

"Ngươi xấu xí như vậy, sao còn dám mơ đẹp như vậy?"

Ta đứng dậy, ánh mắt lướt qua những người có mặt: "Nếu để ta nghe thấy những lời như vậy nữa, ta không ngại thực sự vô tình làm hỏng tay các ngươi."

23

Hôm đó ta không viết thư cho Trịnh Cẩn Niên.

Bởi vì ta say đến mức không còn biết gì.

Ta nói với Đào Chi: "Rõ ràng chàng ấy tốt như vậy, tốt như vậy, không ai sánh bằng chàng ấy."

Ta không ngừng nức nở: "Dù có gãy chân thì sao chứ? Chàng ấy vẫn là lang quân rực rỡ nhất.

"Đào Chi, ta chính là, chính là không nghe được những người đó coi thường chàng ấy.”

"Ta đau lòng lắm."

Khi uống đến mức mơ màng, ta mơ hồ nhìn thấy Trịnh Cẩn Niên.

Uống quá nhiều, ta thấy Trịnh Cẩn Niên ra khỏi phủ, đến gặp ta.

Chàng ngồi trên xe lăn nhưng lại giống như ngồi trên thần đài, thanh cao thoát tục, không nhiễm bụi trần.

Nhưng đến gần, ta lại thấy rõ trong mắt chàng trào dâng cảm xúc.

Chàng nhẹ giọng nói: "Uyên Uyên, không sao đâu.”

"Ta hy vọng nàng hạnh phúc."

Ta lập tức nhào vào lòng hắn, khóc đến mức đầu óc choáng váng: "Vậy chàng cưới ta đi, chàng cưới ta, ta sẽ hạnh phúc.”

"Hạnh phúc của ta chính là chàng."

Người chàng hơi cứng đờ, rất lâu sau mới cúi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc ta, lại vuốt một lọn tóc, nhẹ nhàng hôn lên tóc.

Ta nghe thấy tiếng thở dài nhẫn nhịn và kiềm chế của chàng: "Uyên Uyên.”

"Ta không thể."

Có lẽ là do ngấm rượu, ta trực tiếp hôn lên khóe môi chàng, chàng bất ngờ mở to mắt, nhưng cuối cùng cũng không đẩy ta ra.

Ta hơi bạo gan, nhưng không đáng kể, môi vừa chạm nhẹ, ta liền muốn lùi ra, nhưng Trịnh Cẩn Niên lại giữ đầu ta, chặn đường lui của ta, môi chàng nóng bỏng và ấm áp, thoang thoảng mùi thuốc đắng, chậm rãi đoạt lấy môi lưỡi ta, như ngọn lửa đang cháy, thiêu đốt đến mức ta mất hết lý trí.

Là mơ sao.

Đúng là mơ rồi.

Vì vậy ta đưa hai tay lên, ôm lấy cổ Trịnh Cẩn Niên.

Vậy thì hãy cho ta một giấc mơ đẹp.

Bình luận

11 bình luận

  • Truyện hay điêng mà hơi buồn cho Trịnh Cẩn Niên. Trải qua nhiều trắc trở mới đến bên nhau được mà âm dương cách biệt tội lắm😭

    NTramm 18 giờ trước · Trả lời

  • Mong tìm được thần y chữa độc cho Trịnh Cẩn Niên, chứ sống được 7-8 năm rồi chết thì tội Đỗ Tư Uyên lắm, so với không có được , có rồi lại mất càng đau khổ hơn

    Haru1234 3 ngày trước · Trả lời

  • Sau bao trắc trở cuối cùng cũng đến được với nhau, chúc hai người bạc đầu giai lão

    Haru1234 3 ngày trước · Trả lời

  • Vấn quân an là gì vậy mấy bà ơi, tui đọc mà ko hiểu ấy

    Nguyenhan 5 ngày trước · Trả lời

    • Vấn an: động từ thì là thăm hỏi sức khỏe người bề trên, có thể sử dụng như 1 câu chào người bề trên. Đọc truyện sẽ hay thấy vấn an cha mẹ, vấn an tỷ tỷ, vấn an phu nhân, ... Quân ở đây có thể hiểu là phu quân, quân tử, lang quân tùy bối cảnh, ngữ cảnh của truyện. Uyên Uyên vấn quân an: UU sử dụng khi viết mở đầu thư, nên có thể hiểu nó tương đương Dear lang quân, ...

      Ren 4 ngày trước · Trả lời

  • Truyện đáng yêu quá

    Vicky Dương 1 tuần trước · Trả lời

  • truyên hay quá mấy bà ơi. tui thích nữ chính như vậy, dám yêu dám hận

    Kim Ngoan 1 tuần trước · Trả lời

  • Ước gì ai chữa đc chân cho anh na9 huhu thương gì đâu á

    Trần Thanh Hiền 1 tuần trước · Trả lời

  • hay hơm cả nhà, sốp edit xong mà cũng hơi sụt sùi ớ

    Yêu Phi Họa Quốc 1 tuần trước · Trả lời

Loading...