Uyên Uyên Vấn Quân An - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:21:32
Lượt xem: 5,303

1

Sau khi bạch nguyệt quang của Trịnh Hành Chu là Giang Sơ Miểu hồi kinh, hắn bắt đầu ngày ngày không về nhà.

Ta phái người đi dò la tung tích của hắn mới biết hắn đã mua cho Giang Sơ Miểu một viện tử, hiện tại hai người đang sống chung, trông giống như một cặp phu thê ân ái.

Bọn họ thậm chí còn cùng nhau du ngoạn, cùng nhau tham gia thi thơ, phô trương đến mức ta cũng không biết phải làm sao.

Ta thậm chí còn bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng lẽ ta mới là người ngoại thất cần phải trốn tránh?

Ta dẫn người đi đập nát viện tử đó.

Rất hữu dụng, ngay hôm đó, Trịnh Hành Chu đã về phủ.

Nhưng mà là để hòa ly với ta.

Chậc, phản tác dụng rồi.

Ta không đồng ý.

Trịnh Hành Chu tỏ vẻ đã sớm đoán trước: "Đỗ Tư Uyên, nếu nàng thực sự yêu ta thì nên thành toàn cho ta."

Ta: "Hả? Nhưng ta không yêu chàng."

Mặt Trịnh Hành Chu cứng đờ, hắn cười lạnh: "Khẩu phị tâm phi."

... Cái này khó mà đánh giá được.

2

Mãi đến hai ngày sau, Trịnh Hành Chu lại đến tìm ta.

Hắn còn mang theo loại rượu ta thích uống nhất.

Đầu tiên, hắn thăm dò, hỏi ta có thể để cho Giang Sơ Miểu làm bình thê không.

Tách trà trong tay ta rơi xuống bên chân hắn, ta bảo hắn nói lại lần nữa, ta không nghe rõ.

Hắn khựng lại, không nói nữa, rót một chén rượu đưa cho ta.

Ta không dám nhận.

Sợ có độc.

Trịnh Hành Chu thở dài: "Trong phủ Trịnh gia, lẽ nào ta còn dám hạ độc nàng sao?"

Ta nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, bèn uống cạn.

Hắn quả thực không hạ độc.

Hắn hạ vong tình thủy.

Không màu không vị.

Nhưng người uống vào sẽ quên mất người mình yêu.

Uống xong chưa hết một nén nhang, ta bắt đầu mơ hồ, vừa lẩm bẩm vừa nói: "Rượu này thật nồng."

Vẻ mặt Trịnh Hành Chu có chút phức tạp, hắn lẩm bẩm: "Quên ta đi."

3

Lúc ta tỉnh lại đã là chạng vạng ta.

Trịnh Hành Chu ngồi bên giường.

Thấy ta tỉnh dậy, vẻ mặt hắn biến đổi mấy lần, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt có thể gọi là dịu dàng.

Hắn mỉm cười ôn hòa: "Nàng tỉnh rồi? Nàng hẳn là không quen ta đâu nhỉ? Đừng sợ."

Ta nhìn hắn đầy khó hiểu: "Trịnh Hành Chu, chàng phát điên gì vậy?"

Nụ cười của hắn khựng lại, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, từng chữ từng chữ nói: "Đỗ Tư Uyên, nàng, nàng quen ta sao?"

Ta xoa xoa thái dương đau nhức: "Trịnh Hành Chu, ta say chứ không bị đần, hiểu không?"

Trịnh Hành Chu lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm ta, rồi lại ngồi xuống, ánh mắt mê mang, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thứ đó là giả?"

Hắn nói nhỏ nhưng người tập võ thính lực vốn tốt, ta nghe rất rõ, bèn hỏi hắn: "Chàng mua phải rượu giả à?"

Thảo nào lại nồng thế, mới hai hớp đã ngất.

Trịnh Hành Chu trầm mặc, không trả lời.

4

Hai ngày này Trịnh Hành Chu lại không hồi phủ.

Ta bỗng nhiên bắt đầu muốn đồng ý hòa ly với hắn.

Không đúng, trước kia tại sao ta không chịu hòa ly nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/uyen-uyen-van-quan-an/chuong-1.html.]

Không đúng, tại sao ta lại chịu gả cho Trịnh Hành Chu nhỉ?

Ta đâu có thích hắn.

Tại sao vậy?

Lạ thật.

Sao ta lại không nhớ ra được?

Thôi, không nhớ ra được thì cứ để đó.

Đợi mấy ngày nữa, Trịnh Hành Chu hồi phủ rồi thì hòa ly với hắn vậy.

5

Ba ngày sau, đúng vào ngày rằm.

Là ngày Trịnh gia cúng bái tổ tiên.

Vì vậy, Trịnh Hành Chu cuối cùng cũng về phủ.

Việc cúng tổ lớn như vậy, Trịnh Hành Chu cũng biết nặng nhẹ, sáng sớm đã đợi ta, muốn cùng ta đi.

Trịnh Hành Chu dẫn ta đi qua hành lang dài.

Hắn lạnh lùng nhìn ta.

Thật ra dung mạo của Trịnh Hành Chu cũng coi như khí vũ hiên ngang, tuấn tú phi phàm.

Nhưng ta lại thấy…

Sống mũi hắn nên cao hơn một chút.

Lông mày hắn nên dài hơn một chút.

Môi hắn nên mỏng hơn một chút.

Như vậy thì có chút giống một người.

Nhưng giống ai nhỉ?

Ta lại không nhớ ra.

Ta gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, mở miệng nói: "Trịnh Hành Chu, chúng ta hòa ly đi."

Trịnh Hành Chu khựng lại, trong giọng nói ngoài kinh ngạc còn ẩn chút tức giận: "Nàng đồng ý hòa ly với ta rồi sao?"

Ta gật đầu.

Nhưng hắn lại càng tức giận hơn: "Nàng còn nhớ ta, vậy mà lại chịu hòa ly với ta sao?"

Hắn đột nhiên giữ chặt lấy vai ta: "Đỗ Tư Uyên, cuối cùng nàng quên mất ai?"

Ta đang định gỡ tay hắn ra thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo như suối nguồn vang lên.

"Hành Chu, không được động tay động chân."

Góc hành lang xuất hiện một người, trông người ấy có vẻ chân tay không tiện, ngồi trên xe lăn, thư đồng phía sau chậm rãi đẩy người ấy về phía chúng ta.

Trong lòng ta bỗng dưng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Đi gần đến, dung mạo của người đó trở nên rõ ràng, trông chàng rất đẹp, lông mày thanh tú, làn da trắng như bạch ngọc, đôi vai gầy, ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên hàng mi khiến đôi mắt chàng như được phủ một lớp mạ vàng.

Trịnh Hành Chu buông tay, chắp tay với người đó: "Đại ca."

Nhưng ta lại ngây người nhìn hắn, nói: "Trịnh Hành Chu, chàng có đại ca từ khi nào? Sao ta không nhớ?"

Trịnh Hành Chu đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, không thể tin được: "Nàng không nhớ đại ca ta?"

Hắn lập tức cười điên cuồng: "Đỗ Tư Uyên, người nàng quên là đại ca ta?"

Ta đang do dự không biết có nên tát hắn một cái để hắn bình tĩnh lại không thì nghe người đó khẽ quát: "Ngày cúng tổ tiên, câm miệng."

Giọng chàng không lớn, giọng điệu bình hòa chính trực, thậm chí khóe môi còn đang nở nụ cười ôn hòa nhưng trong lời nói lại vô cớ lộ ra uy thế đáng sợ.

Trịnh Hành Chu hơi ngẩn ra, ánh mắt lướt qua người đó, lại lướt qua ta, rồi cười lạnh một tiếng: "Quả là đại ca tốt của ta.

"Đợi khi tế gia xong, ta sẽ đến bái kiến đại ca."

Hắn nói xong, liền tự mình đi về phía trước, lại liên tục quay đầu nhìn ta.

Ta không đi theo, cũng giả vờ như không nhìn thấy.

Ta tò mò hỏi người bên cạnh: "Huynh thật sự là đại ca của Trịnh Hành Chu?"

Người đó mỉm cười: "Đúng vậy."

Ta đang định hỏi thêm, lại thấy Trịnh Hành Chu đi rồi lại quay lại, tức giận nắm lấy nàng tay ta kéo đi.

Chậc.

Đợi quay về xong ta sẽ đá hắn!

Bình luận

11 bình luận

  • Truyện hay điêng mà hơi buồn cho Trịnh Cẩn Niên. Trải qua nhiều trắc trở mới đến bên nhau được mà âm dương cách biệt tội lắm😭

    NTramm 18 giờ trước · Trả lời

    • Mong tìm được thần y chữa độc cho Trịnh Cẩn Niên, chứ sống được 7-8 năm rồi chết thì tội Đỗ Tư Uyên lắm, so với không có được , có rồi lại mất càng đau khổ hơn

      Haru1234 3 ngày trước · Trả lời

      • Sau bao trắc trở cuối cùng cũng đến được với nhau, chúc hai người bạc đầu giai lão

        Haru1234 3 ngày trước · Trả lời

        • Vấn quân an là gì vậy mấy bà ơi, tui đọc mà ko hiểu ấy

          Nguyenhan 5 ngày trước · Trả lời

          • Vấn an: động từ thì là thăm hỏi sức khỏe người bề trên, có thể sử dụng như 1 câu chào người bề trên. Đọc truyện sẽ hay thấy vấn an cha mẹ, vấn an tỷ tỷ, vấn an phu nhân, ... Quân ở đây có thể hiểu là phu quân, quân tử, lang quân tùy bối cảnh, ngữ cảnh của truyện. Uyên Uyên vấn quân an: UU sử dụng khi viết mở đầu thư, nên có thể hiểu nó tương đương Dear lang quân, ...

            Ren 4 ngày trước · Trả lời

        • Truyện đáng yêu quá

          Vicky Dương 1 tuần trước · Trả lời

          • truyên hay quá mấy bà ơi. tui thích nữ chính như vậy, dám yêu dám hận

            Kim Ngoan 1 tuần trước · Trả lời

            • Ước gì ai chữa đc chân cho anh na9 huhu thương gì đâu á

              Trần Thanh Hiền 1 tuần trước · Trả lời

              • hay hơm cả nhà, sốp edit xong mà cũng hơi sụt sùi ớ

                Yêu Phi Họa Quốc 1 tuần trước · Trả lời

              Loading...