Ừ, thì còn yêu - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:57:33
Lượt xem: 1,358

Tạ Thần: "..."

Một lúc lâu sau, Tạ Thần mới nói: "Mặc Mặc..."

Tôi ngắt lời anh ta: “Đừng nói với tôi về những chuyện kinh tởm đó khi tôi đang ăn. Tôi sợ mình nôn ra mất, hãy thương xót cái dạ dày của tôi, nó gần như đã bị hủy hoại sau bao năm làm việc chăm chỉ cho công ty rồi."

Tạ Thần: "..."

Một chút tội lỗi thoáng hiện lên trên mặt anh ta.

Bữa ăn kéo dài hai giờ.

Trong hai giờ đồng hồ đó, tâm trí tôi như chạy trên đường cao tốc, liên tục suy nghĩ đến việc ly hôn. Tôi không bị bệnh nặng, đầu óc cũng không hỏng, tha thứ một lần thì sẽ có lần khác. Tôi phải cắt đứt sạch sẽ trước khi có con.

Tranh chấp tài sản giữa chúng tôi là vấn đề của công ty. Trụ sở chính không liên quan gì đến tôi, tôi là cổ đông của chi nhánh.

Chúng tôi đã không thực hiện công chứng tài sản khi đăng ký kết hôn, luật hôn nhân mới sẽ không cho phép tôi lấy một nửa tài sản khi ly hôn.

Nhưng không ngờ, trong khi tôi nghĩ đến việc ly hôn, Tạ Thần vẫn nghĩ đến hôn lễ. Anh ta nói: "Mặc Mặc, anh không muốn ly hôn với em."

Tôi sửng sốt hỏi: "Nếu không ly hôn, ba người chúng ta sẽ sống cùng nhau sao? Bảy ngày nữa tại đám cưới, anh sẽ ôm tôi bằng tay trái, ôm Lâm Việt bằng tay phải hả?"

Dừng một chút tôi lại nói: "Ồ, tôi cảm thấy nhân phẩm của tôi ổn nên tôi không hợp với những người không có nhân phẩm như hai người đâu!"

Tạ Thần: "..."

Một lúc lâu sau, tôi mới hỏi: "Hai người quay lại từ khi nào? Trước khi chúng ta đăng ký kết hôn hay sau?"

Tạ Thần suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bọn anh không quay lại.”

"Không quay lại, vậy bây giờ quan hệ của hai người là gì? Trồng thêm cây xanh vào công viên để tận hưởng không khí trong lành hả?"

Tạ Thần: "..."

Tính khí Tạ Thần vốn không tốt, khi nghe tôi nói lời này sau, anh ta có chút tức giận, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống nói: "Mặc Mặc, hiện tại em đang tức giận, chúng ta bình tĩnh hai ngày rồi mới nói chuyện này được không? "

Tôi đã đồng ý.

Bình tĩnh hai ngày cũng tốt, vì bây giờ tôi thực sự đang tức giận, tôi sợ vì mình tức giận mà quên mất thứ thuộc về mình, sẽ sai lầm mà giao cho Tạ Thần.

7

Trên đường về khách sạn, Tạ Thần cứ cố giải thích với tôi. Nhưng có lẽ vì không có cách nào để ngụy biện nên anh ta do dự vài lần trước khi nói.

Khi đến khách sạn, anh ta cố gắng vào phòng với tôi. Tôi nhìn anh ta: "Tạ Thần, anh đã biết tôi bảy năm rồi phải không? Anh nghĩ tôi có thể sử dụng những thứ mà người khác đã dùng sao?"

Anh ta:".................."

Cuối cùng thì sự đè nén vì bị bắt quả tang ngoại tình tại hiện trường của anh ta cũng bộc phát: "Mặc Mặc, em ăn nói cẩn thận hơn được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/u-thi-con-yeu/phan-3.html.]

Tôi cười khẩy: “Cái này tôi thực sự không thể so sánh với Lâm Việt, cô ta không cần phải làm bất cứ điều gì cho anh, cô ta chỉ cần mỉm cười dịu dàng với anh, vẫy tay với anh là anh sẽ như một con c--hó, bất chất giá trị đạo đức của bản thân mà nhào tới với cô ta. Còn tôi, anh biết đấy, bao nhiêu năm qua tôi có cái gì mà tôi chưa làm để giúp công ty chứ?”

Tạ Thần: "...Xin lỗi, Mặc Mặc."

Tôi đóng sầm cửa lại trước mặt anh ta.

Cánh cửa vừa đóng lại, những giọt nước mắt tôi đã kìm nén suốt mấy tiếng đồng hồ cũng rơi xuống.

Bảy năm bên nhau vụt qua tâm trí tôi.

Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, anh ta đã nói: “Bây giờ, chúng ta nhất định sẽ trở thành đối tác hợp nhau nhất.”

Ở bên nhau một thời gian dài, anh ta nói: “Một ngày nào đó, chúng ta không cần uống rượu với người khác nữa”.

Khi chúng tôi chính thức quen nhau, anh đã nói: “Mặc Mặc, tình yêu bền vững nhất là xuất phát từ tình bạn. Chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời”.

Khi nhận giấy đăng ký kết hôn, anh ta nói: “Mặc Mặc, quãng đời còn lại xin chỉ giáo”.

Anh ta đã hủy hoại bảy năm chờ đợi của tôi.

Nước mắt rơi xuống, tôi cảm thấy n.g.ự.c mình đau đến nghẹt thở. Cơn đau tột độ này xâm chiếm từng dây thần kinh trong tôi, như thể nó đang bong tróc ra khỏi da và gây ra những cơn chuột rút, rút cạn hết sức lực của tôi.

Và khi tôi không kìm được nước mắt, Lâm Việt lại gửi cho tôi một tin nhắn riêng trên weibo.

Cô ta nói: “Tạ Thần từ trước đến nay không muốn tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi, cô có biết tôi dụ dỗ anh ấy trả lời weibo như thế nào không?"

8

Khi tôi nghĩ đến việc Tạ Thần lăn giường với Lâm Việt sau khi chúng tôi đăng ký kết hôn, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn vì trào ngược axit trong bụng. Cuối cùng nó khiến tôi nôn thốc nôn tháo.

Bệnh lại tái phát, tôi nhập viện. Đi đến thành phố B và đưa mình vào bệnh viện, tôi nghĩ thế là quá lắm rồi, nhưng không ngờ rằng nó có thể tồi tệ hơn.

Sau khi tôi vào bệnh viện, Tạ Thần, có lẽ với tâm lý chuộc lỗi, đã ở bên tôi suốt thời gian đó, mặc dù tôi không muốn anh ta làm vậy.

Tạ Thần tắt tiếng điện thoại nhưng điện thoại vẫn sáng, hình như Lâm Việt gửi tin nhắn cho anh ta bằng số điện thoại khác.

Từ khi tôi tới thành phố B, Tạ Thần liền không nghe điện thoại của cô ta, cũng không đi cùng cô ta. Để thể hiện sự chân thành với tôi, anh ta đã xóa tất cả thông tin liên lạc của Lâm Việt và chặn cô ta.

Vì vậy, vào ngày thứ ba trong bệnh viện, tôi nhận được một tin nhắn khác của Lâm Việt.

Cô ta nói: [Tức Mặc, tôi không cố cướp Tạ Thần khỏi tay cô. Điều tôi muốn là thực hiện lời hứa mà chúng tôi đã hứa khi còn trẻ là cùng nhau đi du lịch trước đám cưới của anh ấy. Tại sao cô lại xuất hiện?]

[Nếu tôi thật sự muốn quay lại với Tạ Thần, cô nghĩ mình có cơ hội không?]

Thấy tôi phớt lờ, nửa giờ sau, cô ta lại gửi tin nhắn khác: [Tức Mặc, vốn dĩ tôi không muốn cùng cô tranh giành Tạ Thần, nhưng từ nay trở đi, tôi sẽ để cô thấy tôi làm thế nào để từng bước giành lấy Tạ Thần từ tay cô.]

Cô ta không chỉ nhắn cho tôi.

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...