Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tỷ Muội Tình Thâm - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-09 14:55:53
Lượt xem: 275

Thật trùng hợp, không biết là cố ý hay vô tình, hắn lại phát hiện ra ta trong đám đông mênh mông, hắn lo lắng đẩy mọi người ra để tiến tới phía ta.

 

"Tỷ tỷ, tỷ có tin ta sẽ giành được vị trí đầu tiên không?"

 

"Vừa rồi họ đã bắt nạt ta. Sao tỷ, không đến... bảo vệ ta nữa? Phải chăng ta..."

 

Hắn bị Giang Dịch Tâm vội vã chạy đến cắt ngang.

 

"Liên quan gì đến tỷ tỷ Thanh Nguyệt của ta! Cút cút cút, thấy ngươi là thấy phiền!"

 

"Bảo tỷ tỷ ta giúp đỡ ngươi ư? Ngươi cũng không soi gương xem mình là cái thá gì, xứng sao?"

 

Giang Dịch Tâm thậm chí không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ lo tách ta và Tống Hạc Khanh ra, trò chuyện cùng ta, làm ta vui vẻ.

 

Ta an ủi Giang Dịch Tâm đang bực mình, mặt khinh bỉ hướng về Tống Hạc Khanh mỉa mai.

 

"Thích thì lấy, không lấy được thì thôi. Ta đã nói rồi, ta không quen biết ngươi.”

 

Biểu hiện vui mừng của Tống Hạc Khanh biến mất, hắn siết chặt nắm đấm, trông rất là không cam tâm.

 

Có lẽ trong lòng hắn đang oán hận, nếu như lúc đầu ta chọn hắn, thì bây giờ những đối đãi mà Giang Dịch Tâm đang hưởng, đều sẽ là của hắn.

 

Ta không biết Tống Hạc Khanh rời đi lúc nào, chỉ mơ hồ nhớ được lúc hắn đi, bóng lưng đáng thương tới cực điểm.

 

Điều này thực sự khiến ta... thỏa mãn đến mỉm cười không ngừng.

 

8

 

Tại trường đua ngựa.

 

Ta cùng đích tỷ và Giang Dịch Tâm lên ngựa.

 

Theo tiếng hiệu lệnh, Giang Dịch Tâm thúc ngựa lao nhanh, bụi đất bay mù mịt trong không trung.

 

Đúng là một thiếu niên trẻ tuổi dũng mãnh và oai phong.

 

Tiếng vó ngựa như sấm, vang vọng bên tai. Tiếng cổ vũ không ngừng nghỉ, tạo nên một bầu không khí sôi động.

 

Dẫn đầu là Tống Hạc Khanh, quả thực như hòa làm một với bạch mã.

 

Hắn cầm dây cương, dáng vẻ oai phong, ánh mắt cháy bỏng khao khát chiến thắng.

 

Ngay khi hắn sắp vượt qua dải lụa đỏ ở đích, Giang Dịch Tâm như mũi tên lao về phía trước với dáng vẻ ngạo nghễ, sát cánh cùng bạch mã, vượt qua Tống Hạc Khanh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ty-muoi-tinh-tham/chuong-5.html.]

Dáng vẻ thẳng tắp, kiểm soát động tác chắc chắn, khiến người ta không ngừng ca ngợi.

 

Nhưng vào giây phút cuối cùng, người vượt qua dải lụa đỏ không phải Giang Dịch Tâm, cũng không phải Tống Hạc Khanh.

 

Mà là, ta và tỷ tỷ Giang Tùng Nguyệt.

 

Khi chúng ta cùng nhau vượt qua đích, cả trường đua ngựa vang lên tiếng hoan hô như sấm.

 

Phụ thân vung tay hô to, cổ vũ cho chiến thắng của ta và đích tỷ, ca ngợi lòng dũng cảm và kỹ năng cưỡi ngựa của chúng ta.

 

Giang Tùng Nguyệt và ta đều cảm thấy vui vẻ và tự hào.

 

Quả nhiên là một chiến thắng oanh liệt... nhưng lại thành công cướp đi cơ hội thuộc về Tống Hạc Khanh để trở thành tâm điểm của ngày hôm đó.

 

Bàn tiệc tinh tế được bày biện xung quanh trường đua, các món ăn ngon khiến người ta không thể không thèm thuồng, làm cho chiến thắng của trận đua ngựa càng thêm đặc sắc.

 

Tiếng cụng ly không ngừng vang lên, khách mời vừa ăn uống thoải mái, vừa liên tục khen ngợi hai tiểu thư nhà họ Giang, vừa tận hưởng bữa tiệc trọng đại này.

 

Đích tỷ cưỡi ngựa chiến thắng, mỉm cười, nhìn lại đường đua của buổi yến tiệc mùa xuân trong ánh hoàng hôn.

 

Khi lướt qua Tống Hạc Khanh và Giang Dịch Tâm, tỷ ấy nhảy xuống ngựa, kiêu ngạo ôm lấy ta.

 

Tỷ ấy thì thầm bên tai ta, nhẹ nhàng gọi tên ta.

 

"Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt..."

 

"Thanh Nguyệt, chúng ta đã thắng. Nhìn xem, chúng ta còn mạnh mẽ hơn cả Tống Hạc Khanh và Giang Dịch Tâm, vì vậy muội không cần Giang Dịch Tâm để..."

 

Giọng nói của Giang Tùng Nguyệt càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, ta thậm chí không thể nghe rõ những lời lẩm bẩm của tỷ ấy.

 

9

 

Đêm đó, ta mơ một giấc mơ.

 

Đó là khoảng thời gian rất xa xưa, khi ta và Giang Tùng Nguyệt còn ở thời thơ ấu.

 

Khi rảnh rỗi, đích tỷ thích dẫn ta đi chơi ở hậu sơn của Giang phủ.

 

Hậu sơn không phải là sau núi bình thường, mà là một ngọn núi nhỏ ở phía đông của Giang phủ, tính ta nghịch ngợm nên đặt cho nó cái tên "Hậu Sơn".

 

Vì ta và đích tỷ thường xuyên đi dạo trong rừng tre ở đó, dần dà, cái tên của ngọn núi đã trở nên quen thuộc.

 

Đang chơi say sưa, có một bà lão ở gần Hậu Sơn dạy con gái mình học chữ.

 

Sau khi tìm hiểu, ta và đích Tỷ mới biết, gần đây triều đình đã ban hành lệnh "nữ nhân không tài chính là đức".

Loading...