Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuyết Thanh - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-08-20 09:28:30
Lượt xem: 1,031

17

 

Đến khi Tô Cảnh An trở về, đêm đã rất khuya.

 

Tiểu Thế Tử ở lại phòng ta đến tận khuya mới chịu về, dù ta có lạnh mặt cỡ nào, cậu cũng không sợ nữa, còn nhất quyết đòi chơi cùng ta.

 

Đợi cậu chơi mệt rồi ngủ thiếp đi, ta mới bảo bà v.ú bế cậu về.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khi Tô Cảnh An bước vào, ta đang xoa trán, thấy ngài ấy tới, theo phản xạ định đứng dậy hành lễ.

 

Thấy vậy, ngài ấy bước nhanh tới, ngăn lại động tác của ta, nhẹ nhàng nói: "Không cần đa lễ."

 

Giọng ngài ấy tuy lạnh lùng, nhưng nghe kỹ lại pha chút dịu dàng khó nhận ra.

 

Nhưng ta có chút không thoải mái, theo phản xạ tránh khỏi tay ngài ấy, thấy thế, ánh mắt ngài ấy thoáng chút ảm đạm.

 

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, nếu nói rằng ta đã thích Tô Cảnh An, thật ra cũng không đúng.

 

"Thanh Nhi." Ngài ấy đột nhiên cất lời.

 

Ta ngẩng lên, ánh nến chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú của ngài, làm cho khuôn mặt ấy thêm phần mềm mại.

 

Ánh mắt ngài khẽ d.a.o động, dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng đến khi thốt ra chỉ là một câu: "Hôm nay nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, ta sẽ sang thư phòng ngủ."

 

Nói xong, ngài quay lưng, vội vã rời đi.

 

Ta nhìn theo bóng lưng ngài, cảm giác quen thuộc ấy lại trỗi dậy.

 

Kiếp trước dường như cũng luôn có một bóng hình như vậy, luôn đứng từ xa.

 

Trong đầu ta chợt lóe lên một sự việc, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp.

 

Ta muốn lập tức có được câu trả lời.

 

18

 

Sáng hôm sau, ta về thăm Mạnh phủ.

 

Dù không thích ta, nhưng vì ta giờ là Vương phi, nên đích mẫu vẫn giữ vẻ ngoài thân thiện: "Tuyết Thanh, con ở Vương phủ có ổn không?"

 

"Con ổn ạ." Ta đáp lại một cách thản nhiên, rồi hỏi với vẻ như vô tình: "Nói đến việc này, phải cảm ơn tỷ tỷ đã nhường bước cho con."

 

Nghe vậy, sắc mặt đích mẫu trở nên khó coi, bà đáp: "Con nói gì vậy, khi xưa Vĩnh Ninh Vương chỉ đưa ra yêu cầu sẽ thú một nữ nhi của nhà họ Mạnh mà thôi."

 

Tim ta chợt chấn động.

 

Trước đây, ta cứ tưởng rằng Tô Cảnh An yêu thích tỷ tỷ nên mới cầu hôn, sau này thấy ngài thành hôn với ta mà không nói gì, ta nghĩ rằng ngài chỉ muốn tìm một người mẫu than cho Tiểu Thế Tử.

 

Giờ nghĩ lại, từ đầu thái độ của ngài với ta đã rất lạ.

 

Vậy nên, cái c.h.ế.t sớm của ngài ấy ở kiếp trước thật sự là do sức khỏe yếu sao?

 

Ta không thể biết được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuyet-thanh/phan-9.html.]

 

Ta cảm thấy rằng do tác động của cốt truyện, có những việc quan trọng đã bị ta lãng quên.

 

Trong lòng bỗng dâng lên chút phiền muộn, ta không nán lại Mạnh phủ lâu, mơ màng quay về Vương phủ, thì thấy từng hòm vàng bạc châu báu đang được chuyển vào phòng của ta.

 

Thấy ta, mấy tỳ nữ cúi chào, vẻ mặt cung kính: "Nô tỳ tham kiến Vương phi."

 

Ta gật đầu, thắc mắc hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

 

"Vương gia dặn đem số vàng bạc châu báu mà Hoàng thượng ban thưởng dạo trước đến phòng Vương phi để Vương phi tùy ý lựa chọn."

 

Vừa nghe xong, ta ngẩng đầu lên, liền thấy Tô Cảnh An bước ra từ trong phòng.

 

Người vốn lạnh lùng, lúc này khuôn mặt lại có chút ôn hòa: "Thời gian qua, nàng chăm sóc Tử Hà, vất vả rồi."

 

Ta: "?"

 

Phía sau ngài, Tiểu Thế Tử tức đến giậm chân, lẩm bẩm: "Phụ thân thật là ngốc, ngay cả theo đuổi mẫu thân cũng không biết, làm con lo lắng c.h.ế.t đi được! Thà thay cho ngài ấy cái miệng của con luôn đi có phải hơn không!"

 

Tiếng lẩm bẩm của cậu không nhỏ, gần như ai cũng có thể nghe thấy.

 

Ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú của Tô Cảnh An ửng đỏ, giận dữ quát: "Mau đi ôn bài đi!"

 

Tiểu Thế Tử bĩu môi: "..."

 

Nhưng cuối cùng cũng không dám cãi lại, vừa bước đi vừa ngoái đầu lại, khi ngang qua ta, cậu không nhịn được mà nói: "Mẫu thân, phụ thân ngày nào cũng lén lút nhớ đến người, nhìn tranh của người mà ngẩn ngơ đấy!"

 

Mặt Tô Cảnh An càng đỏ hơn: "Tô Tử Hà!"

 

Tiếng quát này khiến Tiểu Thế Tử chạy biến ngay lập tức.

 

Ta không nhịn được mà cười, rồi cho lui tất cả mọi người, bước tới chỗ ngài ấy.

 

Ngài dường như có chút bối rối, lùi lại một bước, nhưng lại cố gắng đứng vững, nhìn ta nói: "Tuyết Thanh, đừng nghe thằng nhóc đó nói nhảm!"

 

Ta không nhịn được mà bật cười.

 

Hóa ra Vĩnh Ninh Vương lạnh lùng, ít nói trong mắt người đời lại có một mặt sống động như vậy.

 

Ta bỗng nhiên có chút mong chờ tương lai, cười nói: "Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, có thể thử xem."

 

Giờ đây khi đã thoát khỏi cốt truyện, ta có nhiều thời gian để hiểu rõ ngài hơn, để tìm kiếm những sự thật mà ta chưa biết.

 

Nghe những lời của ta, đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng của ngài ấy bỗng sáng lên, hàng mi khẽ run, nhưng không giấu được sự vui mừng: "Ừ!"

 

Lúc này, Tiểu Thế Tử trốn sau cây trong sân thở phào nhẹ nhõm, định rón rén rời đi.

 

Nhưng bị Tô Cảnh An nhìn thấy, chàng đang trong tâm trạng vui vẻ, nhanh chóng bước tới, tóm lấy cổ áo cậu bé: "Đi thôi, phụ thân đưa con đi ôn bài."

 

"Không, mỗi lần người đều ngẩn ngơ, chỉ có mình con đọc sách!"

 

"Im ngay!"

 

(Kết thúc)

Loading...