Tuyết Phù Dung - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:33:19
Lượt xem: 6,528

Tại một ngày đông tuyết rơi, Tần Mục đến phòng ta, một tay kéo ta từ trên giường kéo dậy : "Bản vương một lần cuối cùng hỏi ngươi, có bằng lòng hay không?"

Ta một phun một ngụm cả m.á.u cả đờm dãi lên mặt hắn, hắn giận dữ, đem ta quẳng xuống đất, ta cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều chấn động đến run lên, n.g.ự.c chắn có hít cũng không hít được không khí nữa.

"Kéo đi ném đi."

Ta bị ném vào bãi tha ma, bên cạnh đều là t.h.i t.h.ể cùng xương trắng, ta cố nén buồn nôn một từng chút từ đáy hố trèo lên trên.

Ta muốn báo thù, vì Yên Nhi cùng Thúy La của ta.

Vì chính bản thân ta , vì sự tín nhiệm của ta đã bị phản bội.

Tại vương phủ bị tra tấn như thế, ta một mực ép buộc mình phải thanh tỉnh, ta nhất định phải còn sống, mới có thể báo thù.

Mẹ ta trước khi c.h.ế.t cầm tay của ta căn dặn: "Còn sống, liền có hi vọng."

Mẹ nói, bà cả đời này không được bước chân ra khỏi phủ đệ Khương gia . Nhưng bà hi vọng ta có thể đi ra ngoài, sống vì chính bản thân mình.

"Nếu như con tìm được một mối hôn sự tốt, sống an ổn cả đời thì đương nhiên là tốt. Nhưng nếu lên núi làm ni cô, xuống nước làm ngư nương cũng không tệ, chỉ cần bản thân con thoải mái, mẹ dưới suối vàng liền an tâm. Chỉ có một điều, con hứa với mẹ, tuyệt đối đừng làm thiếp, sống như thế không có tôn nghiêm không có thể diện."

Thế nhưng mẹ ơi, con vẫn bị phụ thân bán cho người ta làm thiếp.

Kia là cha ruột của ta, ông ta đã từng ôm ta, dỗ dành ta, đút ta nếm qua thịt khô, mang ta đi bắt chim sẻ.

Có lần trời đang có tuyết rơi ông ta cao hứng ôm ta nâng quá đỉnh đầu: "Tuyết Dung, con nhìn tuyết rơi đi, ngày con sinh ra cũng là có tuyết rơit, con lúc ấy giống hệt một người tuyết bé nhỏ óng ánh sáng long lanh, cha liền cho con lấy tên Tuyết Dung, trong tuyết có phù dung."

"Đi, cha mang Tuyết Dung đi làm người tuyết."

Phụ thân chỉ có ta cùng a tỷ hai nữ nhi, chúng ta một hạ một đông, là một đôi ngọc nước phù dung của ông ấy.

Ta vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó, bông tuyết bay tán loạn, phụ thân ôm ta xoay quanh vòng, ta cao hứng cảm giác đất trời nư hòa vào một

Chỉ là đến cùng vì cái gì, hết thảy biến thành như bây giờ đây?

Hình như từ khi phụ thân thăng quan, chúng ta đến kinh thành, hết thảy liền cũng thay đổi.

Phụ thân càng ngày càng tham luyến quyền thế cùng tiền tài, mới đầu ta cho là ông ấy chỉ là bị vật chất kinh thành che mắt. Về sau ta mới hiểu được, đây hết thảy là khát vọng từ tận đáy lòng của ông ta, chỉ là đến kinh thành, dục vọng cùng tham lam không cách nào khống chế được nữa mới thoát ra ngoài mà thôi.

Nếu như ta có thể còn sống sót, ta nhất định phải xé bỏ lớp da mặt giả nhân giả nghĩa của phụ thân, để thế nhân xem .bộ mặt thật sự của ông ta như thế nào.

 

Ta muốn để Khương Ngọc Phù nếm thử tất cả những cực khổ ta đã phải chịu một lần.

Nhưng là, ta thật mệt mỏi quá. Đêm càng ngày càng sâu, thân thể của ta đã đã mất đi tri giác, ta chảy thật nhiều thật là nhiều máu, ta thật sự là không có khí lực để bò thêm một bước nào nữa.

Ta ghé vào bờ hố, nhìn thấy bên ngoài tuyết lớn đầy trời, có cái gì màu trắng chạy như bay đến, tựa hồ là ngựa, lại tựa hồ là người.

Ta không còn khí lực lại phân biệt.

Ta cuối cùng ngước mắt nhìn vào bông tuyết rơi trên ống tay áo, trông thật giống bông tuyết cắt bằng giấy mà năm đó Tống Sơ Niên tặng.

Ta nhớ tới hôm nay sáng sớm nghe được hạ nhân vương phủ nói, Tống Sơ Niên thành bản triều trẻ tuổi nhất tham gia Đại học sĩ, hoàn toàn xứng đáng là người kỳ tài thiên hạ.

Quả nhiên, là có thể vào con đường quan lộ.

Hắn hẳn là rất may mắn, không có bị ta liên lụy nhỉ?

Mắt của ta da càng ngày càng nặng, rốt cuộc không chịu nổi.

Mẹ, thật xin lỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuyet-phu-dung/chuong-4.html.]

Con đẫ thành thiếp, cũng không có sống sót.

Trước khi nhắm mắt, cái bóng trắng kia giống như chạy vội tới bên cạnh ta.

Chỉ là, ta cái gì cũng không biết.

Ta sinh ra khi tuyết đổ trắng.

Khi ta ch cũng là trong tuyết lớn trắng trời.

 

8.

Nhưng có lẽ là ông trời cũng ưu ái ta, để cho ta trùng sinh.

"Không phải nói muốn đi dâng hương sao? Đi thôi, ta cùng đi với ngươi." Mạt Như ăn xong một viên hương lê kéo ta đứng dậy.

 

Ta đem tấm hoa giấy cất hình uyên ương kia kẹp ở trong sách: "Tốt, ta đi tìm Tống Sơ Niên, chúng ta cùng đi."

Hắn nói với ta, ngày cập kê của ta sẽ tặng một món quà lớn, hôm nay hắn nhất định trở về.

Ta hận hắn phụ bạc.

Nhưng ta nhất định phải đi tìm hắn, chỉ có hắn, mới có thể chấn nhiếp Tần Mục, để hắn không còn có ý đồ với ta nữa.

Tống Sơ Niên tuy là con thứ, nhưng thiên tư thông minh, Thánh thượng quý hiền tài, hắn từ nhỏ đã có thể tự do xuất nhập hoàng cung bên cạnh các hoàng tử cùng nhau học tập. Mười tuổi trên liền giúp Thánh thượng giải quyết mấy vấn đề khó khăn không nhỏ, là cả triều công nhận là hiền tài tương lai.

 

Bởi vì được Thánh thượng che chở, cho dù là Tần Mục, cũng không thể dè chừng hắn vài phần.

Cho nên, ta đến tìm hắn, muốn dụng hắn tới giúp ta làm việc.

Lần này, cửa Tống phủ rất nhanh liền mở: "Khương cô nương tới trước lệch sảnh dung tách trà, côn tử rất nhanh sẽ trở về thôi."

"Hắn đi đâu?"

"Hà Nam lũ lụt nghiêm trọng, công tử tối hôm qua bị truyền vào cung thương thảo, lúc này còn chưa có trở lại."

Ta gật gật đầu: "Vậy ta buổi chiều lại đến."

Ta cùng Mạt Như kết bạn ở trên núi giải sầu nửa ngày, suy nghĩ lại một mực tung bay ở nơi xa.

Tống Sơ Niên không ở phủ thượng, chờ hắn trở về nghe nói sự tình của Khương phủ hắn sẽ phản ứng như thế nào?

Giống như lúc trước, ang theo bộ mặt giả nhân giả nghĩa tiếp tục diễn kịch?

Hay là vẫn giống kiếp trước, lên án Khương phủ ta gia môn bại hoại, sợ liên lụy tương lai. Cùng ta cắt đứt liên lạc?

Vậy ta tình nguyện hắn cùng hắn diễn.

Trở lại trong thành, mặt trời vừa mới xuống núi.

Thời gian cùng kiếp trước không sai biệt lắm, ta lần nữa gõ vang cửa Tống phủ, quản gia một mặt áy náy: "Công tử, vẫn chưa về."

Ta như hóa đá ngay tại chỗ.

Tống Sơ Niên phải như kiếp trước không có gì sai lệch chứ, đến giờ này mà lại không ở nhà, vậy thì người hôm ấy truyền lờ cho ta, chê ta không sạch sẽ, muốn đoạn tuyệt quan hệ, là ai?

Bình luận

1 bình luận

  • Đọc đến chương 5 xong mình hoang mang rốt cuộc Tống Sơ Niên kiếp trước đối với nu9 có thật sự tàn nhẫn vậy không🤔

    Linh Lan 3 tuần trước · Trả lời

Loading...