Tuyết Phù Dung - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:10:42
Lượt xem: 7,755

1.

 

Đêm trước lễ cập kê, trước cửa Khương phủ treo lồng đèn lớn, không khí vô cùng vui vẻ.

Toàn kinh thành đều biết, thứ nữ mà Khương đại nhân thương yêu nhất Khương Tuyết Dung, cũng chính là ta, ngày mai sẽ nghênh đón lễ yến mừng cập kê hoành tráng nhất từ trước đến nay.

Ánh trăng treo

 trân đầu cành, a tỷ Khương Ngọc Phù mang theo hộp cơm tới nội viện ta: "Tỷ tỷ cố ý mang theo rượu hoa đào muội thích nhất, cùng muội ăn mừng đây."

A tỷ vẫn giống như ngày thường nhéo nhéo chóp mũi của ta, vẫn cười cưng chiều như mọi khi.

Ta cũng như lúc trước ôm cánh tay nàng nũng nịu: "Vẫn là a tỷ hiểu rõ muội nhất."

Thịt rượu bày lên trên bàn, Khương Ngọc Phù phân phó nha hoàn trong phòng ta: "Yên Nhi , Thúy La, các ngươi tới nội viện của ta, đem quà ta đã chuẩn bị cho Tuyết Dung đến đây." Lại đuổi các hạ nhân hầu hạ khác đi, "Hôm nay ta tự mình hầu hạ nhị tiểu thư của chúng ta. Các ngươi đi đi."

Ta ngồi ngồi trước một bàn lớn đồ ăn, ăn gạo nếp nấu hạt sen, nhìn nàng trong trong ngoài ngoài bận rộn bố trí.

Sau hai ba tuần rượu vào, Yên nhi cùng Thúy La vẫn không thấy trở về.

Ta đứa tay xoa trán có chút khó chịu: "A tỷ, rượu này tựa hồ không tốt, đắng lắm, mới uống có chút đã chóng mặt."

Khương Ngọc Phù ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, lại giúp ta rót một chén rượu: "Muội muội ngốc của ta, muội còn nhỏ, không hiểu được nhân sinh trăm vị đều không thể thoát khỏi chữ đắng, chữ khổ."

Trong lòng ta cười lạnh, ta như thế nào mà lại không hiểu? Kiếp trước của ta trôi qua thật đúng là quá khổ.

Cho nên một đời này, ta cũng muốn để ngươi nếm thử phần khổ này thử xem.

Ta tính toán thời gian, loạng chà loạng choạng mà đứng dậy: "Muội , muội đi tìm xem hai nha đầu kia làm sao vẫn chưa trở lại, nhất định là mượn cơ hội lười biếng."

Khương Ngọc Phù thấy thế lập tức tới dìu ta, trong mắt tràn đầy vẻ đac nắm chắc thắng lợi trong tay, chỉ là còn không đợi nàng ta kịp đi đến bên cạnh ta, thân thể liền mềm nhũn ngã gục liền.

Ta thu hồi vẻ mặt giả vờ mê mang, cười mỉm, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng: "A tỷ cố ý xếp đặt màn kịch này, vậy tối nay liền tỷ hưởng thụ, chớ lãng phí tâm ý khổ cực bố trí bấy lâu."

Khương Ngọc Phù mặt mũi tràn đầy bối rối, che n.g.ự.c muốn kêu cứu, nhưng đã nói không ra tiếng.

Chỉ chốc lát sau, nàng liền đã ngủ mê man.

Yên Nhi cùng Thúy La đẩy cửa đi vào, hợp lực đem nàng ta mang lên trên giường, cởi bỏ hết quần áo, ba người chúng trốn ở bên trong buồng sưởi, lẳng lặng chờ người tới.

 

2.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuyet-phu-dung/chuong-1.html.]

Khương Ngọc Phù sẽ không bao giờ ngờ tới, ta trùng sinh lại vào sáng sớm hôm nay.

Ta đã sớm chuẩn bị giải dược tốt, cùng Yên Nhi và Thúy La uống, vừa chuẩn chuẩn bị thuốc mê cho Khương Ngọc Phù.

Kiếp trước Yên Nhi cùng Thúy La bị hạ thuốc, hôm sau lại bị phụ thân lấy tội danh “ ác bộc”, đánh c.h.ế.t tươi.

Một đời này, các nàng đang bị giam ở kho củi mà vẫn tỉnh táo, tùy thời cơ trốn thoát.

Khương phủ náo nhiệt vô cùng, không có người chú ý tới dị thường trong nội viện của ta.

 

Chỉ chốc lát sau, vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ, sau đó cửa bị đẩy ra, ta nghe được có người nói: "Mời vương gia hưởng thụ."

Thanh âm này ta nhận ra, là gã sai vặt bên cạnh phụ thân .

Người được xưng là vương gia kia , là tiểu nhi tử Thái hậu thương yêu nhất Tần Mục, cũng là kẻ tiếng tăm hôi thối nhất trong kinh thành, nổi tiếng là ác bá.

Trong phòng tối như mực, Tần Mục cũng không phát hiện người trên giường cũng không phải là ta.

Hắn nhanh chóng cởi y phục, nhào lên trên giường chui vào ôm lấy Khương Ngọc Phù bên trong chăn nhung: "Tiểu mỹ nhân, nhớ nàng ghê  hôm nay rốt cục rơi vào trong tay gia. Gia sẽ dạy ngươi thế nào là khoái hoạt."

"Ngày bình thường trưng ra một bộ đại gia khuê tú, chẳng qua chỉ là một ả thứ nữ có giá đỡ lớn chống lưng mà thôi."

"Bỏ ra gia hai mươi vạn lượng, xem như mua được ngươi."

Những này ô ngôn uế ngữ này chui vào tai ta, trong lòng ta hình như có một đám lửa, thiêu đến đâu thấu tâm can.

Kiếp trước ta vốn tưởng rằng chỉ là Khương Ngọc Phù hại ta. Nàng chuốc mê, để Tần Mục làm ô uế ta, hôm sau lại cố ý làm vỡ lở chuyện xấu xa này, phụ thân giận dữ đem ta đưa đi vương phủ, đuổi ra khỏi gia môn.

Ta một mực không hiểu, phụ thân vì sao không nghe ta giải thích, vì sao chưa từng đi thăm ta.

Về sau ta đã hiểu, cái tiết mục hãm hại này, Khương Ngọc Phù đang nhắm vào Tống Sơ Niên, mà phụ thân, bị hai mươi vạn lượng bạc mua chuộc.

Ta còn đang miên man nghĩ về kiếp trước, đột nhiên cảm giác trên tay ẩm ướt có nước mắt rơi trên mu bàn tay.

Yên Nhi khóc rồi, nàng đau lòng thay ta.

Thúy La chăm chú che tai của ta không cho ta nghe.

Ta nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của hai người, ra hiệu ta không sao.

Mỗi chữ Tần Mục nói, đều giống như một cây đao, chám vào lòng ta từng nhát, tí tách tí tách chảy máu, thấm đến ngũ tạng lục phủ, đau đến mức ta cảm như không thở nổi.

Rốt cục, đến khi hắn xong việc ngủ thật say, ta cùng Yên Nhi , Thúy La từ sau cửa sổ đi ra, thừa dịp còn đang đêm, ra khỏi phủ.

Bình luận

1 bình luận

  • Đọc đến chương 5 xong mình hoang mang rốt cuộc Tống Sơ Niên kiếp trước đối với nu9 có thật sự tàn nhẫn vậy không🤔

    Linh Lan 3 tuần trước · Trả lời

Loading...