Tuyệt Kỹ Xé Trà - Phần 14

Cập nhật lúc: 2024-07-03 11:04:02
Lượt xem: 106

Tần Vi điên rồi, bệnh viện t//âm th//ần ở ngoại thành chính là chốn về của cô ta.

Tình cảm của mẹ tôi và Thành Dũng cũng theo mây trời bay đi rồi.

Trong giới làm ăn mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ oai phong một cõi, nhưng nửa đời lại bị tình cảm trói buộc.

Tuổi ngoài hai mươi, yêu bố tôi, một tài tử lang thang, khi tình yêu tan vỡ thì ngay cả tôi bà cũng không cần nữa.

Ném tôi đến chỗ bố rồi bà về chỗ ông bà ngoại, bố tôi say đắm trong nghệ thuật với phụ nữ, nào có thời gian quan tâm đến đứa con ghẻ là tôi.

Thế là tôi trở thành “đứa trẻ hư” trong miệng mọi người.

Tr//ộm tiền, b//ắt n//ạt bạn học, để chuột ch//ết vào bàn học của thầy cô… mọi người đều nói tôi làm vậy gọi là đứa con gái hư hỏng.

Mọi người đều bảo con cái mình tránh xa tôi ra.

Hư hỏng thì hư hỏng đi, dù sao cũng không ai quan tâm.

Nhưng anh trai nhỏ hàng xóm vừa mới chuyển tới, anh sẽ cười với tôi.

Lông mi của anh rất dài, khi cười lên đôi mắt cong như ánh trăng, rất đẹp.

Khi tôi đói bụng anh sẽ đưa cho tôi một cái bánh bao.

Nhìn thấy tôi ăn như hổ đói, bảo tôi “Uống thêm miếng nước, không ai giành với em đâu.”

Anh còn dạy tôi làm bài tập, tôi giận dỗi nói: “Em ngốc, không biết làm!”

Đúng, tôi ngốc c.h.ế.t đi được, giáo viên nói như vậy đấy, thế nên tôi bỏ chuột ch//ết vào bàn làm việc của cô giáo, nghe tiếng hét của cô tôi mới bõ tức.

Nhưng anh trai nhỏ thật sự rất dịu dàng ấy, anh nói tôi nhiều cách như vậy, nhất định thông minh.

Mỗi lần tôi làm được một đề bài, anh sẽ cổ vũ tôi: “Anh nói rồi mà, Gia Gia là người thông minh nhất, vừa chỉ đã hiểu.”

Anh là người đầu tiên công nhận tôi, anh lại đẹp trai như vậy, tôi không thể để anh thất vọng được.

Cứ như vậy, tôi từ đứa con gái hư hỏng leo tới top ba của khối.

Mẹ tôi lớn tuổi rồi, không biết tại sao đột nhiên nhớ ra bà có một đứa con gái khi tốt nghiệp cấp hai, mẹ tôi đến đón tôi về nhà ông ngoại ở Bắc Thành.

Hai mắt tôi đẫm lệ vẫy tay với anh trai nhỏ: “Anh đừng quên em đấy nhé.”

Anh nói: “Nhất định sẽ không, ba năm sau, chúng mình gặp ở đại học A Bắc Thành!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuyet-ky-xe-tra/phan-14.html.]

Vì hẹn ước này, tôi liều mạng học tập.

Nhưng tôi lại nhận được tin anh cư//ỡng b//ức bạn học không thành, sợ tội t//ự s//át.

Không, chàng trai trong lòng tôi không phải loại người như vậy!

Tôi không tin!

Thông qua điều tra, tôi phát hiện mọi điều có ngàn vạn quan hệ với Tần Vi.

Tần Vi uy h.i.ế.p trường trung học phổ thông số Một Nam Thành của cô ta, nếu không đưa danh ngạch tuyển thẳng cho cô ta, cô ta sẽ công bố tin tức cô ta bị h//ại ở trường học ra ngoài!

Mà trường trung học phổ thông số Một Nam Thành trong thời kỳ xét duyệt quan trọng của Tỉnh, bên trường học chọn thỏa hiệp.

Chàng trai mà tôi luôn đặt vào trong tim lại bị Tần Vi làm cho rơi vào bùn lầy không lối thoát, tôi phải báo thù!

Tôi lái xe đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm thành phố, chàng trai trước mặt sắc mặt trắng bệch yên tĩnh nằm trên giường bệnh, không hề cử động.

Tôi cười hỏi y tá: “Hôm nay anh ấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Câu hỏi này tôi đã hỏi hơn một năm rồi.

Cô y tá nhỏ lắc đầu lại như không nhẫn tâm: “Sẽ khỏe thôi, nhất định sẽ khỏe thôi!”

Đúng, nhất định anh sẽ khỏe lại, tôi nói với chính mình.

Tôi ngồi xuống, không hề chớp mắt mà nhìn anh.

“Em báo thù cho anh rồi.”

“Nếu anh biết chắc chắn sẽ trách em, đúng không?”

“Lúc trước anh cứ nói em có nhiều ý xấu nhất, thế mà cứ không chịu đàng hoàng.”

“Xin lỗi, anh đừng trách em, anh mau tỉnh lại nhìn em đi.”

Tôi cúi người, ôm lấy cánh tay của chàng trai, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

Mà khóe mắt của chàng trai cũng chảy ra một giọt nước mắt, ngón tay trên bàn tay phải của anh cũng khẽ cử động… 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...