Chạm để tắt
Chạm để tắt

TƯỞNG TRÚC - C17

Cập nhật lúc: 2024-07-19 17:29:27
Lượt xem: 215

25.

 

"Tám quả b.o.m C4 đã được lắp đặt ở 4 vị trí khác nhau trong tòa nhà này."

 

"Tôi không thể đưa toàn bộ mọi người ra ngoài vào lúc này, vì vậy đã bí mật sắp xếp một nhóm nòng cốt các nhà khoa học rời đi."

 

Trong lối thoát hiểm, Lâm Kinh vừa xuống cầu thang vừa giải thích ngắn gọn cho chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Sau đó, thầy ấy đột nhiên quay lại và nhìn thấy Cố Thời Từ.

 

"Tại sao cậu lại ở đây?"

 

Xem ra Cố Thời Từ cũng nằm trong danh sách "nhà khoa học nòng cốt".

 

Lâm Kinh tiếp tục nói:

 

"Đối phương là một nhóm cực đoan đến từ tôn giáo."

 

"Họ tuyên bố rằng công nghệ sẽ hủy diệt loài người và nền văn minh nhân loại phải dựa trên đức tin."

 

"Tôi nghi ngờ có gián điệp, dù là ở vị trí đặt b.o.m hay phát hiện ra cuộc sơ tán của chúng ta."

 

"Quả b.o.m đầu tiên đã phát nổ…”

 

Thầy ấy còn chưa nói xong, hành lang chỗ chúng tôi đã bắt đầu rung chuyển.

 

Hành lang sụp đổ, giữa chúng tôi và Tô Thần, Lâm Kinh đi ở phía trước xuất hiện một đường nứt gãy thật lớn.

 

Tô Thần túm lấy thanh thép tương đối vững chắc, giữ chặt lấy Lâm Kinh, Lâm Kinh lại vươn người đưa tay cho tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-truc/c17.html.]

 

Tôi cũng thật khâm phục bản thân, thời điểm gặp phải loại tình huống này đều cùng hai người họ phối hợp ăn ý.

 

Dù sao nhiều năm như vậy phòng cấp cứu của bệnh viện tôi cũng đã vào không ít.

 

Tôi đưa tay ra, ngay khoảnh khắc sắp chạm vào, mặt đất dưới chân đột nhiên ầm ầm sụp đổ.

 

Tim tôi sắp như sắp vọt lên đến tận cổ họng, nhưng giây tiếp theo lại bị một bàn tay vững vàng túm lấy.

 

Tay của Cố Thời Từ run rẩy.

 

Rốt cuộc, một người ra vào phòng thí nghiệm làm sao có đủ sức giữ cả một người trong chốc lát.

 

Nhưng hắn vẫn liều mạng giữ chặt lấy tôi.

 

Đá sỏi lăn xuống, mồ hôi trên trán Cố Thời Từ nhỏ xuống mu bàn tay tôi.

 

"Buông ra."

 

Tôi không biết tại sao, ngày hôm đó, trong trường hợp khẩn cấp như vậy.

 

Bộ não của tôi lại có thể hoạt động rất rõ ràng.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Thời Từ, gằn từng chữ.

 

"Buông ra."

 

"Tôi không muốn nợ anh một mạng, Cố Thời Từ."

 

Loading...