Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tướng Quân Mãi Chưa Về - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-06 09:30:51
Lượt xem: 931

Tô Nghị Thần sững sờ, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ta: "Tân lang quan?"

 

"Đúng vậy!" Ta hét lớn với huynh ấy, "Không phải chính huynh tự mình nói muốn học làm Đông Pha nhục cho ta sao?"

 

"Vậy nên..." Tô Nghị Thần gãi đầu, "Đầu bếp làm Đông Pha nhục ngon nhất Tô phủ... là ta?"

Anan

 

Ta kéo kéo bộ hỉ phục màu đỏ thẫm: "Còn không mau đi thay y phục! Mặc thành bộ dạng này mà thành thân với ta sao?"

 

Tô Nghị Thần giống như không biết nên đi đâu, xoay người một vòng tại chỗ, cuối cùng mới nhớ ra lấy phong thư màu đỏ mà ta đưa cho huynh ấy lúc nãy từ trong n.g.ự.c ra.

 

Tuy phong thư hơi nhăn nhúm, nhưng vẫn chưa được mở ra. Huynh ấy nôn nóng xé niêm phong, khi nhìn thấy tên của "Tô Nghị Thần" và "Lâm Vãn Vãn" được viết cạnh nhau trên tấm thiệp hồng được dát vàng, cuối cùng cũng vui mừng khôn xiết, sau đó lại rưng rưng nước mắt.

 

"Vãn Vãn," Huynh ấy luống cuống tay chân sờ đầu ta, hôn lên trán ta qua lớp khăn voan, nói ra câu nói mà ta đã nghe rất nhiều lần: "Chờ ta trở về."

 

Lúc huynh ấy trở lại, rõ ràng là đã được ăn mặc chỉnh tề. Tóc tai gọn gàng, mặc hỉ phục vừa vặn, lông mày sắc bén, mắt sáng như sao, đẹp như ngọc.

 

Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của huynh ấy, cố gắng nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: "Tô Nghị Thần, của hồi môn của ta đâu?"

 

"Hả? Của hồi môn của nàng sao lại hỏi ta?"

 

"Tám xe ngựa của hồi môn! Tài sản trước khi kết hôn của ta! Bị đoàn người ngựa cướp dâu của huynh tông vào đâu rồi?!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-quan-mai-chua-ve/chuong-8.html.]

Huynh ấy vỗ trán: "Ta ta ta... ta lập tức phái người đi tìm!"

 

Giờ lành đã đến, huynh ấy nắm tay ta bước vào phòng. Nhìn thấy cha mẹ hai bên đang mỉm cười ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn thấy Tô lão gia cười đến mức nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, huynh ấy ghé sát tai ta khẽ hỏi: "Thì ra tất cả mọi người đều gạt ta... chỉ có mình ta mù mờ trong cổ hủ sao?"

 

Ta cũng dịu dàng nói nhỏ bên tai huynh ấy: "Đừng nói là bị mù mờ trong cổ hủ, nếu không tìm lại được của hồi môn cho ta, ta sẽ nhốt huynh trong bao tải đánh cho một trận."

 

Ba quỳ, chín lạy, sáu lần dâng trà. Lễ thành, ta và huynh ấy, đã là vợ chồng hợp pháp.

 

5.

 

Cha ta là quan lớn trong triều, huynh ấy là tướng quân được hoàng thượng coi trọng, khách khứa đến dự rất đông. Tô lão gia nhân từ, còn cho người kê thêm mấy bàn rượu và thức ăn ở ngoài sân, rộng cửa nói để người đi đường cũng dính chút vui khí. Thật ra ta biết, đây chỉ là cái cớ bố thí cho những người lang thang cơ nhỡ.

 

Những người nghèo khổ kia cúi đầu quỳ lạy, nói lời chúc phúc không ngớt.

 

Ta vốn định ở trong phòng đợi Tô Nghị Thần, nhưng huynh ấy lại nói cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy thì phải dẫn ra ngoài khoe khoang với khách khứa một chút. Ta không giỏi uống rượu, huynh ấy liền thay ta chắn hết, uống đến mức vui vẻ, cam tâm tình nguyện.

 

Kính rượu đến bàn cuối cùng, ta thấy có một người mặc áo choàng, mũ trùm đầu che kín mặt, nhưng thân hình có chút quen mắt.

 

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, liền thấy người nọ bưng chén rượu đi đến trước mặt, Tô Nghị Thần chắn trước mặt ta, đưa chén rượu ra đón lấy, lại thấy người nọ giơ tay từ trong tay áo lấy ra một con d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Tô Nghị Thần.

 

"Phập" một tiếng.

 

Tất cả mọi chuyện sau đó trong mắt ta đều giống như chuyển động chậm, chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng lại dài như cả thế kỷ.

Loading...