Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tướng Quân Mãi Chưa Về - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-06 09:26:23
Lượt xem: 1,218

Ta thầm nghĩ đây chẳng phải là nói nhảm sao? Tô Nghị Thần còn gọi ta là Lâm tiểu thư, chẳng lẽ ả không biết Lâm gia độc nữ là gì sao? Hay là ả nhất định phải nhắc nhở ta một chút rằng ta đã bị từ hôn?

 

"Không phải đâu~" Ta học theo giọng điệu nũng nịu của ả, "Người ta là đóa bạch liên hoa đứng trước cửa phòng ca ca với y phục xộc xệch khóc lóc sướt mướt~"

 

Nàng ta tức giận trợn tròn mắt, định mở miệng mắng ta, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, lại khôi phục dáng vẻ ủy khuất đáng thương, đôi mắt đẹp ngấn lệ.

 

Ta dùng gót chân cũng đoán được là Tô Nghị Thần đã quay lại.

 

Hừ, so diễn xuất, ta chưa từng sợ ai.

 

Ta ra vẻ hiền thục dịu dàng rót đầy chén rượu trước mặt nàng ta, ôn nhu nói: "Muội muội uống một ngụm cho ấm bụng đi, trời đông giá rét, đừng để bị cảm lạnh."

 

Nàng ta đáng thương nhìn Tô Nghị Thần: "Liên nhi không biết uống rượu, nhưng được tỷ tỷ kính rượu là vinh hạnh của Liên nhi, Liên nhi không dám không uống."

 

Sau đó bưng chén rượu lên, làm ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt: "Tỷ tỷ nhiệt tình như vậy, Liên nhi xin cạn trước!"

 

Nàng ta ngửa đầu lên, mới uống được nửa chén đã ho sặc sụa, lấy khăn tay che miệng, thở dốc ho khan, nước mắt lưng tròng, mặt nhỏ đỏ bừng, ta thấy mà thương.

 

Tô Nghị Thần vội vàng bước tới vỗ lưng cho nàng ta, nàng ta liền nắm lấy tay áo Tô Nghị Thần: "Nghị Thần ca ca, huynh ngàn vạn lần đừng trách tỷ tỷ, đều là Liên nhi không tốt, không biết uống rượu."

 

Ta vừa uống trà, vừa yên lặng xem nàng ta diễn xuất xong, tuy trong lòng muốn cười muốn chết, nhưng vẫn vội vàng làm ra vẻ quan tâm tiếp lời: "Nhìn muội muội ho kìa, thật khiến người ta đau lòng. Chẳng lẽ muội muội bị cảm lạnh rồi sao? Sao ngay cả trà với rượu cũng không phân biệt được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-quan-mai-chua-ve/chuong-2.html.]

 

Có lẽ đây chính là tố chất cơ bản của diễn viên.

 

Nàng ta nghe vậy sửng sốt, vội vàng cúi đầu nhìn chén rượu của mình, ta và Tô Nghị Thần cũng phối hợp nhìn theo ánh mắt nàng ta, đáy chén còn dính hai lá trà.

 

Ta nhìn thấy rõ ràng trên mặt nàng ta hiện lên dòng chữ "Ta sơ suất rồi, không cẩn thận".

 

"Ta đã bảo muội muội chú ý giữ ấm rồi mà, bị cảm lạnh đến nỗi ngay cả vị trà xanh cũng không nếm ra được nữa." Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "trà xanh".

 

Nàng ta thấy cãi không lại ta, bèn ngã người sang một cái, ngất xỉu trong lòng Tô Nghị Thần.

 

"Ngất xỉu rồi?" Bắt gặp ánh mắt trách cứ của Tô Nghị Thần, ta đứng dậy, xách ấm trà lên: "Nếu ấm trà nóng này hắt vào mặt nàng ta mà nàng ta không kêu lên được, ta sẽ mời đại phu giỏi nhất kinh thành đến chẩn trị, lại còn đích thân đến tướng phủ tạ lỗi."

 

Đương nhiên ta sẽ không thực sự hắt nước vào nàng ta. Ta chỉ muốn vạch trần ả hề nhảy nhót diễn xuất vụng về này trước mặt Tô Nghị Thần, ta cứ tưởng huynh ấy sẽ hiểu ta. Nhưng giọng điệu của huynh ấy xa cách lạnh lùng, toát lên vẻ dứt khoát mà ta chưa từng thấy: "Lâm cô nương, nàng nên suy nghĩ cho kỹ, người của tướng phủ, nàng động vào được sao?"

 

Nói xong, bế ngang bạch liên hoa kia lên, xoay người bỏ đi.

 

Anan

Đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu lại nói với ta một câu "Năm mới bình an".

 

Phì! Huynh ấy - tên mù tịt chỉ biết luyện kiếm đánh trận này! Đáng đời bị loại bạch liên hoa này lừa gạt!

 

Ta buồn bực uống một chén rượu, hốc mắt hơi cay cay. Rõ ràng là rượu ngọt, sao lại chua chát đến thế?

Loading...