Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tướng Quân Mãi Chưa Về - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-06 09:31:37
Lượt xem: 993

"Nàng ta cho ta một đao, ta phải giả vờ đã c.h.ế.t chứ, bằng không làm sao biết được nàng thật lòng hay giả ý?"

 

"Độc này mạnh lắm sao? A! Có mạnh như vậy sao!" Ta vung tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c huynh ấy, "Cho huynh giả c.h.ế.t cho đủ!"

 

"Ôi ôi ôi, đau đau đau..."

 

6.

 

Trời tối dần. Khách khứa giải tán hết, chỉ còn lại hai chúng ta trong phòng.

 

"Vậy ra, nàng đã sớm biết chuyện ta đính hôn với nàng ta là do nàng ta bày mưu tính kế?" Sau khi uống rượu giao bôi, Tô Nghị Thần thăm dò hỏi ta.

 

Ta "ừm" một tiếng, "Còn giả vờ bất tỉnh nữa."

 

"Nàng..." Tô Nghị Thần nhíu mày, "Biết ta lúc đó bị thương?"

Anan

 

"Không chỉ biết huynh bị thương, còn biết vết thương ở đâu, sâu bao nhiêu, mất bao nhiêu máu." Ta liếc huynh ấy một cái, "Còn biết huynh có thể gắng gượng được bao lâu."

 

"Ta cứ tưởng mình đã giả vờ rất giống..." Huynh ấy hối hận.

 

"Lúc đó ta che dù cho huynh, rõ ràng huynh đã đau đến mức cả người run rẩy, nhưng vẫn cố chấp nói là không sao, còn lừa ta nói là tuyết rơi lạnh."

 

Huynh ấy cũng cười: "Lúc đó nàng đồng ý dứt khoát như vậy, ta còn tưởng nàng không có tình cảm gì với ta."

 

"Ta không có tình cảm gì với huynh thì sẽ ở chỗ này, gả cho huynh sao?" Ta hừ một tiếng, "Lúc đó ta đã hạ quyết tâm, nếu huynh dám bước qua cánh cửa Lâm phủ, ta sẽ lập tức cho người đánh gãy chân huynh, trói huynh lại ném lên kiệu hoa."

 

"Vậy ra nàng đã nhịn ăn một tháng để “giảm cân” sao? Căn bản không có chuyện đầu bếp Tô phủ nào làm Đông Pha nhục cho nàng ăn cả!"

 

"Ừm..." Ta uất ức nói, "Bằng không huynh nghĩ tại sao ta lại béo lên nhiều như vậy... Ăn cả tháng trời toàn đồ bổ dưỡng thì có thể không béo sao..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-quan-mai-chua-ve/chuong-10.html.]

"Béo cũng đáng yêu mà." Tô Nghị Thần gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát ta, "Ăn nhiều một chút, gầy đi thì không đẹp đâu."

 

Ta buông đũa xuống: "Cho ta xem vết thương của huynh lần trước một chút."

 

Tô Nghị Thần có vẻ hơi khó xử, nhưng vẫn phối hợp vén áo lên, để lộ lồng ngực.

 

Cơ bắp rắn chắc hiện ra trước mắt ta, một vết sẹo dài ngoằn ngoèo từ n.g.ự.c trái kéo dài đến bụng dưới bên phải. Xung quanh vết sẹo cũ còn có thêm mấy vết thương mới, chắc là do lần này để lại.

 

Bị thương nặng như vậy mà còn giả vờ như không có chuyện gì, bất chấp gió tuyết đến nhà ta từ hôn...

 

Nghĩ đến đây, trong lòng ta chua xót, nước mắt lã chã rơi xuống.

 

"Ôi chao ôi chao," Tô Nghị Thần vội vàng đưa tay lau nước mắt cho ta, "Nàng đừng khóc mà, đều là lỗi của ta, ta không nên gạt nàng, nàng đánh ta mắng ta thế nào cũng được..."

 

Ta bật cười, nhớ tới câu nói đùa lúc trước khi bôi thuốc cho huynh ấy, không ngờ huynh ấy vẫn còn nhớ.

 

Tiếng chuông canh gác vang lên, ban ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, ta cũng có chút mệt mỏi.

 

"Nương tử," Tô Nghị Thần thần thần bí bí, "Hôm nay là ngày vui của chúng ta, có phải nên làm chút chuyện gì đó để kỷ niệm một chút không?"

 

Ôi chao, cái này có vẻ không được ổn lắm... nhưng dù sao cũng đã thành thân rồi... Ta cúi đầu, hai má đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Ngủ cũng được."

 

Huynh ấy nhẹ nhàng thổi tắt nến trong phòng, cởi cúc áo ngoài ra.

 

Ta e thẹn ngồi trên giường, rụt người vào trong chăn.

 

Căn phòng mờ tối, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào.

 

Huynh ấy đột nhiên từ trong n.g.ự.c lấy ra một viên gì đó tròn tròn, sáng lấp lánh.

 

"Cái gì vậy? Sao lại sáng thế?" Ta tò mò hỏi.

Loading...