Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tuổi Mười Tám Mãi Không Lớn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:00:32
Lượt xem: 4

7.

Trần Tiểu Lê và tôi giống nhau, năm nay mười tám tuổi, đây là độ tuổi tối thiểu để thi vào vị trí phụ cảnh.

Chúng tôi ngồi trong tiệm trà sữa, trao đổi kinh nghiệm về chuyện bị mắc kẹt trong vòng lặp.

Hóa ra, ban đầu Trần Tiểu Lê không phải là đối thủ của mấy gã đàn ông lực lưỡng đó, nhưng mỗi ngày cô ấy đều ghi nhớ cách chúng ra đòn. Cuối cùng, cô ấy có thể dễ dàng đánh bại bọn chúng, và từ trên người chúng lấy được chìa khóa kho hàng của tên trùm băng đảng.

Trên cánh tay phải của Trần Tiểu Lê, có vẽ một con số. 265.

Trần Tiểu Lê nói, đó là mục tiêu mà cô ấy đặt ra cho bản thân. Cô ấy phải bắt giữ được tên trùm băng đảng trong vòng 300 ngày, hiện tại chỉ còn lại 265 ngày.

Trần Tiểu Lê hỏi: “Còn anh thì sao? Trong những ngày qua anh đã làm gì?”

Tôi nói: “Thật lòng mà nói, tôi cũng đang suy nghĩ về chiến thuật của kẻ địch. Một ngày nào đó, tôi sẽ không bao giờ bị người ta báo cáo nữa.”

Trần Tiểu Lê nói với vẻ mặt bất lực: “Đại ca, anh năm nay mới mười tám tuổi, có thể làm điều gì đó có ích cho xã hội không?”

Tôi tỏ ra nghiêm túc đáp lại: “Cô phải biết rằng, nếu tôi làm bất cứ việc gì đều có thể khởi động lại ngày này, mà tôi vẫn chưa làm gì gây hại cho xã hội, cũng vĩ đại lắm rồi đấy.”

Trần Tiểu Lê nhìn tôi chằm chằm, nói: “Anh bạn thân mến, bây giờ tôi có thể bắt anh vì tội mưu toan phạm tội không?”

Tôi nói: “Bạn học Trần Tiểu Lê, nếu có hứng thì hãy nghĩ cách gì đó để thoát khỏi ngày này đi.”

Tôi nghĩ tới tin tức Trần Tiểu Lê bị b.ắ.n chết, hỏi cô ấy lần nữa: “Tôi nghi ngờ sức mạnh nguyền rủa chúng ta đến từ cái chết, chỉ cần chúng ta sống sót, thì có thể thoát khỏi lời nguyền này. Hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc ai đã g.i.ế.c cô?”

Trần Tiểu Lê chỉ về phía sau lưng tôi và nói: “Là gã.”

Tôi quay đầu lại, một người đàn ông ăn mặc giống anh Mark* đang chĩa s.ú.n.g vào tôi.

(Đây là nhân vật do Châu Nhuận Phát đóng trong phim Anh Hùng Bản Sắc)

Pằng, pằng.

Sau khi hai tiếng s.ú.n.g vang lên, tôi trở về buổi sáng sinh nhật mười tám tuổi của mình.

8,

Tôi tìm thấy Trần Tiểu Lê, nhìn con số 264 trên cánh tay phải của cô ấy, tức muốn nổ phổi hỏi: “Trần Tiểu Lê! Rốt cuộc cô đã chọc vào ai thế!?”

Trần Tiểu Lê lại một lần nữa đem mấy gã vạm vỡ kia đánh cho bầm dập mặt mày, sau đó rời khỏi con hẻm nhỏ, thờ ơ nói: “Chỉ là một tên trùm xã hội đen thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuoi-muoi-tam-mai-khong-lon/chuong-3.html.]

Tôi hỏi: “Vậy tại sao cô lại chọc gã ta?”

Trần Tiểu Lê trông có vẻ rất ngạc nhiên, nói: “Bởi vì tôi là người luôn đứng về lẽ phải mà.”

Tôi van xin nói: “Chị hai, chị làm ơn có thể đợi đến ngày mai rồi hãy đứng về lẽ phải được không? Chẳng lẽ chị không sợ c.h.ế.t sao?”

Trần Tiểu Lê suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Tôi rất sợ.”

Tôi càng tức giận hơn, nói: “Vậy tại sao cô cứ khiêu khích gã ta hết lần này tới lần khác thế!”

Trần Tiểu Lê trông có vẻ rất ngạc nhiên, nói: “Bởi vì tôi là người luôn đứng về lẽ phải mà.”

Tôi nói: “Mẹ kiếp.”

Trần Tiểu Lê cũng không tức giận, ngược lại đi tới xoa đầu tôi, nói: “Ngoan, đừng có chửi thề.”

Tôi gạt tay cô ấy ra, giận dữ nói: “Tôi đã lớn rồi!”

Trần Tiểu Lê nói: “Cho dù anh không phải người lớn, cũng không nên lãng phí cuộc đời mình, đúng không? Tôi vẫn chưa hỏi anh, anh tên gì?"

Tôi hắng giọng, nói: “Cô cứ gọi tôi là anh Hoa đi.”

Trần Tiểu Lê nhéo mặt tôi, nói: “Em trai Tiểu Hoa, cậu không nên tự sa ngã. Chúng ta phải sống cho thật tốt, chẳng sợ chỉ có một ngày.”

Tôi phớt lờ người phụ nữ thích động tay động chân này.

Trần Tiểu Lê lại tiếp tục nói.

Theo lời kể của cô, trong ngày hôm nay gã trùm xã hội đen kia sẽ tiêu hủy tất cả chứng cứ, sau đó rời khỏi thị trấn này, và cao bay xa chạy.

Hôm nay cô nhất định không để gã trốn thoát, cho dù cô sẽ c.h.ế.t cả ngàn lần.

Cái cô gái bướng bỉnh mười tám tuổi này.

“Anh đi chơi game đi, hay làm việc khác cũng được.” Trần Tiểu Lê nói: “Đợi tôi bắt được gã, chúng ta nhất định có thể trở lại cuộc sống bình thường.”

Tôi nói: “Dù sao tôi hay bị người khác tố cáo, chẳng có gì thú vị.”

Trần Tiểu Lê nghiêng đầu, nói: “Vậy anh muốn làm gì?”

Tôi miễn miễn cưỡng cưỡng nói: “Trước tiên cứ giúp cô đã.”

 

Loading...