Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tuổi Mười Tám Mãi Không Lớn - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:48:55
Lượt xem: 3

1.

Tôi c.h.ế.t vào mùa xuân năm tôi mười tám tuổi.

Vào lúc nhìn thấy hòn đá trên núi lăn xuống, tôi đã hét lên với tài xế: “Đá lăn!”

Tài xế quay đầu lại, cười ha ha nói: “Cậu cũng nghe bài hát này à, cậu nhóc?”

Vì thế xe buýt đã ầm ầm đ.â.m vào hòn đá lăn từ trên núi xuống. Hòn đá lăn xuống ngọn núi, lăn đến đường quốc lộ ven biển, rồi lăn ra đại dương xanh thẳm.

Lăn mịa ông đi, đồ tài xế ngớ ngẩn.

Trong sách đều viết, vào khoảnh khắc tử vong, con người sẽ nhanh chóng xem lại cuộc đời mình. Nhưng tôi thì không. Chẳng biết là do cuộc đời tôi quá nhàm chán hay đơn giản là do có trí nhớ kém, tôi chỉ nhanh chóng ôn lại ngày mà mình qua đời trong vụ tai nạn xe.

Đó là hôm sinh nhật mười tám tuổi của tôi. Sáng hôm đó, ba tôi, người sẽ không chúc phúc cho người thân của mình, nói với tôi: “Con trai, đây là buổi sinh nhật nhẹ nhàng cuối cùng của con. Ba phải cho con biết một sự thật.”

Tôi hào hứng nói: “Ba ơi, con đã sẵn sàng gánh vác trọng trách của một thiếu gia rồi.”

Kết quả ba tôi lại thở dài và nói với tôi: “Thực ra ba chưa bao giờ nói với con rằng con không phải là con một.”

“Nó* đã c.h.ế.t vào ngày sinh nhật của con. Bởi vì khó sinh, chỉ cứu được con thôi.”

Tôi c.h.ế.t lặng.

Tôi hỏi: “Tại sao lại nói với con chuyện này?”

Tôi nói: “Nói cho con biết, thằng bé ở đâu.”

(Trong bản raw thì đây là từ 他, là đại từ chỉ người ngôi thứ ba nói về nam có thể coi như anh ấy hay nó, cách đọc cũng giống 她 chỉ nữ)

“Nó được chôn cất tại nghĩa địa công cộng ven biển. Một ngôi mộ nho nhỏ, nằm hướng bắc nam, có thể nhìn ra biển rộng mãi mãi.”

Vì thế, khi tôi c.h.ế.t trên con đường ven biển, tôi chợt nảy ra một ý tưởng:

Nếu biết trước điều này, thì có lẽ người ở trong căn phòng nhỏ đó ngắm nhìn biển cả suốt mười tám năm, lẽ ra phải là tôi.

2.

Tôi tỉnh dậy mà không biết đây là mùa xuân của năm nào.

Tôi nhìn vào tay mình, và thấy tấm poster Slam Dunk quen thuộc đầu giường. Tôi ngây người ra.

Tôi lao ra ngoài, lớn tiếng hỏi ba tôi: “Đây là năm bao nhiêu? Tóm lại cứ nghe con, hãy đầu tư vào một người tên là Jack Ma! Cho ông ấy tiền! Bao nhiêu cũng được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuoi-muoi-tam-mai-khong-lon/chuong-1.html.]

Ba tôi ngỡ ngàng nói với tôi: “Jack Ma không phải đã thất nghiệp rồi sao? Ba còn đang nợ tiền Hoa Bối* của ông ấy mà.”

(Tên một app tín dụng)

Chết tiệt, tôi mở điện thoại di động ra xem, mới nhận ra rằng mình chẳng xuyên không về quá khứ xa xôi cho lắm.

Nói chính xác hơn, tôi trở lại ngày sinh nhật thứ mười tám của mình.

Bởi vì sau khi tôi tắt điện thoại, bỗng nhiên phát hiện ra vẻ mặt của ba tôi đã trở nên hơi nặng nề.

Ông ấy nói với tôi: “Con trai, đây là buổi sinh nhật nhẹ nhàng cuối cùng của con. Ba phải cho con biết một sự thật.”

Tôi nuốt nước bọt, nói: “Có phải là về người huynh đệ không thể chào đời bởi vì khó sinh đúng không?”

Ba tôi ngây người ra, nói: “Chuyện khi đó, con cũng có ký ức ư?”

3.

Tôi kể cho ba mẹ nghe tất cả những gì tôi đã trải qua.

Tôi nói: “Bảo ông tài xế xe buýt số 314 lái chậm lại. Ngoài ra, đừng nghe bài 'Một viên đá lăn' của Triệu Truyền nữa.”

Ba tôi ngạc nhiên nói: “Thằng quỷ, con cũng nghe bài hát này ư.”

Tôi nói: “Ba ơi ba, đừng quan tâm đến việc con có nghe hay không.”

Ba tôi vẫn nửa tin nửa ngờ mà tra cứu số điện thoại của tài xế nọ, thông báo cho ông ta những việc này.

Sau đó, khi ba mẹ tôi đang lo lắng cho tình trạng tâm lý của tôi, màn đêm cũng buông xuống.

Trên tivi truyền đến tin tức xe buýt tránh được thảm họa do đá lăn gây ra.

Theo lời tài xế xe buýt, trước khi tảng đá lăn xuống, ông ta đã nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ.

Chúng tôi cùng nhau xem bản tin đó.

Ba mẹ nâng ly, với vẻ mặt phức tạp nói: “Chúc mừng sinh nhật.”

Tôi ăn xong, trở lại phòng và chìm vào giấc ngủ sâu.

Không ngờ khi tôi tỉnh dậy, ba tôi vẫn đi đến với vẻ mặt nặng nề.

Ông nói với tôi: “Con trai, đây là buổi sinh nhật nhẹ nhàng cuối cùng của con. Ba phải cho con biết một sự thật.”

 

Loading...