Tuế Tuế Trường Tương Kiến - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-05 16:16:59
Lượt xem: 366

Tống Thanh Yến dẫn ta về nhà hắn.

Ta mới biết được, thì ra hắn là hoàng tử của Vân Quốc, nhưng hắn rất không được yêu thích, từ nhỏ đã mai danh ẩn tích vào trong quân đội rèn luyện, âm thầm bồi dưỡng những quân đội này.

Hắn cũng từng lên chiến trường, lần đó tình hình chiến đấu khốc liệt, một vị huynh đệ của hắn chết thay hắn, hắn mới có cơ hội trốn thoát, cho nên hắn không dám chạm vào kiếm nữa, sau đó thì đến quốc gia của ta.

Hôm đó gặp hắn trên thuyền hương, hắn đang tưởng niệm vị huynh đệ đã mất kia của hắn.

Ta cảm thấy hắn rất sa sút, cho nên ôm lấy hắn giống như lúc hắn an ủi ta vậy, dùng cơ thể của mình cho hắn ấm áp.

Ta ngốc nghếch thốt ra một câu:

"Thì ra...chàng không phải linh nhân à." (Đào kép)

Hắn bật cười, kéo ta từ trên người hắn xuống, trừng phạt cắn lên tai ta, không đau chút nào lại có chút ngứa ngứa.

"Nô gia nói mình là Linh nhân lúc nào vậy? Rõ ràng là ấn tượng ban đầu của điện hạ mà thôi."

Ta tủi thân bĩu môi, ngoài miệng lại không buông tha:

"Rõ ràng chàng trông rất đẹp, quá biết lừa người rồi!"

Không đợi hắn trả lời, ta khó kìm lòng nổi hôn hắn, hắn có chút bất ngờ vì sự thân cận của ta, có lẽ là sợ ta lại nghĩ đến chuyện không hay gì, vì thế cũng không dám đáp lại ta, mà là đỡ lấy eo ta, ánh mắt hắn có chút mê mang.

"Điện hạ?"

"Đừng gọi ta là điện hạ nữa, gọi ta Linh Nhi, còn có, không cần tự xưng nô gia nữa."

Ta hung dữ cắn lên môi hắn, có chút ý vị cảnh cáo.

"Nghe rõ chưa?"

Hắn cười nói nghe rõ rồi, còn nói ta giống như một con mèo đang xù lông vậy.

_________

Hoàng hậu Vân quốc mở yến hội, nói là đón gió tẩy trần cho Tống Thanh Yến, kỳ thực là muốn thăm dò thực lực của hắn.

Mẫu phi của hắn đã mất rồi, hoàng hậu hiện tại thủ đoạn độc ác, hắn bảo ta không phải đi gặp bà ta, ta muốn để hắn yên tâm, không muốn làm hắn khó xử.

Tốt xấu gì ta cũng từng là công chúa, ngôn hành cử chỉ đều không tìm ra được bất kỳ lỗi lầm nào, bà ta nhìn ta nhiều hơn một cái rồi bảo chúng ta ngồi xuống.

Trong bữa tiệc không thể thiếu châm chọc khiêu khích, chỉ là Tống Thanh Yến tỉnh bơ thay ta đánh trả, trước mắt bao nhiêu người, ta cũng không thể quá không nể mặt.

Bà ta vung tay lên, một vị cô nương thướt tha lả lướt liền từ sau màn che đi ra, dung nhan tươi đẹp, có vài phần lạnh lùng ngông nghênh.

Nàng ta uyển chuyển cúi đầu với bọn ta, thế nhưng Tống Thanh Yến căn bản là không thèm ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng ta không vui nhìn về phía hoàng hậu, vẻ mặt hoàng hậu lóe qua một tia tàn nhẫn, sau đó tiêu tán, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười.

"Yến nhi, đây là biểu muội lúc nhỏ con thích chơi cùng nhất, nó vừa nghe thấy con trở về, liền lập tức đến gặp con, còn không mau làm quen."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tue-tue-truong-tuong-kien/chuong-9.html.]

Dù sao cũng là nữ nhân trong thâm cung, ta lập tức đoán ra tâm tư của bà ta.

Tống Thanh Yến không chỉ quay về, còn dẫn theo quân đội của mình, vốn chỉ coi hắn như cỏ dại, đối với hắn mặc kệ không hỏi han, bây giờ thấy hắn có năng lực nên nổi lên kiêng kị, sợ hắn cướp ngôi vị thái tử của con trai bà ta.

Tống Thanh Yến à một tiếng, nhưng vẫn không ngẩng đầu.

"Chuyện lúc nhỏ con đã không còn nhớ rõ nữa, e là phải cô phụ biểu muội rồi."

Trong lòng ta âm thầm cười trộm, ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Tống Thanh Yến vừa nghiêm trang lại cao lãnh cố ý chọc giận người khác như vậy bao giờ, hoàng hậu quả nhiên sầm mặt xuống.

Thái tử Vân quốc trái lại có vài phần năng lực, mỉm cười gắp một miếng thức ăn đặt lên đĩa của hoàng hậu.

"Tam đệ đi đường vất vả, vẫn là ăn cơm trước đi."

Hắn nói như vậy, liền không có ai truy cứu chuyện khôi hài vừa rồi nữa, Tống Thanh Yến nở nụ cười:

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Đa tạ hoàng huynh."

Sau khi yến hội kết thúc, hoàng hậu bảo Tống Thanh Yến đi tản bộ cùng bà ta, ta tỏ ý bảo Tống Thanh Yến yên tâm, sau đó thái tử Vân Quốc cũng mang ta đi dạo ở một hướng khác.

Trên thế giới này không phải bất cứ chuyện gì cũng đều có thể trốn tránh, có thể nhanh chóng nói rõ không có gì không tốt cả, ta biết, bọn họ cần không gian riêng.

Hoàng hậu và Tống Thanh Yến đi tới nơi càng lúc càng hẻo lánh, cuối cùng dừng trong một cái đình giữa hồ, nếu cẩn thận nhìn kỹ, vị nữ nhân tôn quý này khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn, còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy mấy sợi tóc bạc, chắc là vất vả cả đời rồi đi.

Tống Thanh Yến không vòng vo đ.â.m thẳng vào vấn đề chính, không hề có chút hàn huyên dư thừa nào, hắn không muốn nàng đợi lâu, sợ nàng sẽ sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Qua ngày hôm nay, ta sẽ dẫn Linh Nhi rời khỏi đây, bà không cần vội vã ra tay với chúng ta, ta sẽ không đi cướp hoàng vị của hoàng huynh."

Hắn đã có Linh Nhi rồi, còn muốn hoàng vị làm gì chứ.

Hoàng hậu không nghĩ tới hắn không chút do dự nào nói toạc chuyện dơ bẩn này ra, bà ta ngớ ra, ánh mắt không tự giác nhìn về phía xa, giống như đang hồi tưởng, rất lâu trước đây, cũng có nam tử muốn dẫn bà ta cao chạy xa bay, nhưng cuối cùng bà ta vẫn bị nhốt trong tường xanh ngói đỏ trong cung cả một đời.

Hoàng đế thường xuyên sờ tóc bà ta, đụng tới trang sức hoa lệ trên đầu lại thu tay lại, sau đó là một trận thở dài.

Một lúc lâu sau, hoàng hậu cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của chính mình, trong vẻ bất đắc dĩ mang theo một chút thư thái.

"Vậy chúng ta cùng chờ đợi đi."

Không thể không nói, thái tử Vân quốc và mẫu thân hắn tính tình có chút lớn, hắn phần lớn thời gian đều ôn hòa, nhưng có loại cảm giác uy nghiêm nói không ra lời, ánh mắt có chút giống Tống Thanh Yến.

Dọc đường đi hắn giới thiệu cho ta một chút phong tục địa phương, ta biết hắn có chuyện khác muốn nói với ta, cho nên cũng không vội.

Quả nhiên, hắn dừng chân lại trong vườn trúc, gió thổi vi vu phổi lá trúc bay tán loạn.

"Trước đây ta luôn nghĩ, Yến Nhi sẽ thích nữ tử như thế nào. Hắn từ nhỏ đã chăm chỉ khắc khổ, cho dù không được xem trọng, cũng chưa bao giờ oán giận, ngược lại càng thêm nỗ lực, nói ra thật xấu hổ, ta cảm thấy ta còn phải học hỏi hắn rất nhiều. Hắn cứng cỏi, thông minh, trong xương tủy có loại vĩnh viễn không chịu thua, ta biết hắn từ nhỏ đã không có mẫu phi, trong lòng luôn thiếu một mảnh, tuy hắn không bộc lộ ra, nhưng ta luôn cảm thấy hắn rất buồn bã, cho nên luôn hi vọng có người có thể tiến vào đáy lòng hắn, may mà, ngươi đến rồi."

Ta nghe hắn nói, hình như theo thời gian nhìn thấy Tống Thời Yến lúc còn nhỏ, cũng nhớ tới lúc hắn ở trong cung ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh ta, tự xưng nô gia là cảm thụ gì, hắn từ nhỏ đã chói mắt, vận mệnh nhấp nhô cũng không ngăn nổi hào quang của hắn, thế nhưng hắn lại bằng lòng ở trong cung làm trai lơ của ta, sẽ vì ta mà hết lần lần đến lần khác quỳ xuống.

"Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt."

Lại nói thêm một trăm lần, ta cũng sẽ có lòng riêng đem hắn về cung.

Bình luận

1 bình luận

Loading...