Tuế Tuế Trường Tương Kiến - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 11:18:16
Lượt xem: 195

Không đợi được Tống Thanh Yến, lại đợi được Tiêu Tuân đẩy cửa tiến vào.

Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến mắt ta đau đớn, ta cau mày nhắm mắt lại.

Tiêu Tuân chậm rãi đi về phía ta, khoảnh khắc khi hắn ngồi trên giường ta, ta bị ép mở mắt, căm ghét nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng.

Câu đầu tiên hắn nói là: "Vì sao không ăn cơm?"

Không nhận được đáp án của ta, hắn thở dài một hơi, vô cùng bất đắc dĩ cười khổ.

Tay hắn khẽ nâng lên, muốn vuốt ve hình dáng khuôn mặt ta, chỉ là vừa chạm vào liền bị ta hất ra, ta rốt cục cũng thể nhịn được nữa, tất cả những cảm xúc ứ đọng bao ngày qua ngay tại lúc này tìm được chỗ bùng phát, ta gần như là hét lên.

"Tiêu Tuân, không phải ngươi cho rằng ta là con chó của ngươi đấy chứ? Cho dù ngươi giết cả nhà ta ta cũng phải vẫy đuôi nịnh hót ngươi?"

Từ lúc hắn nhốt ta ở chỗ này liền giống như biến mất vậy, hắn đang tránh né cái gì đó, vì vậy ta chỉ có thể áp dụng một số biện pháp để nhắc nhở hắn, bởi vì hắn không muốn để ta chết.

Hiện tại, ta cũng kéo nối khổ của hắn ra, hắn không muốn xé rách, vậy để ta.

Tiêu Tuân thực ra rất thông minh, vì vậy hắn lập tức hiểu rõ tâm tư của ta, ta chống lại ánh mắt u ám của hắn, nội tâm còn có chút không yên, luôn cảm thấy hắn là một tên điên, trước kia chưa xưng đế còn giả vờ hình người dạng chó, đến giờ phút này mới lộ ra nguyên hình.

"Cao Dương, không phải nàng thích ta sao, vì sao phải thay đổi, vì sao lại phải dây dưa không rõ với tên nam nhân kia?"

Rất nhiều nỗi băn khoăn không có đầu mối giờ phút này chợt rõ ràng, giống như có một đôi tay đang lôi ta ra khỏi đầm lầy vậy.

Ta nhìn hắn ánh mắt vừa hận vừa thương xót.

Trông đi, hắn là kẻ đáng thương nhất thế giới này.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Ta không giống vậy, ta có rất nhiều rất nhiều tình yêu, ta còn có Tống Thanh Yến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tue-tue-truong-tuong-kien/chuong-5.html.]

Nghĩ tới hắn, tâm trạng nặng nề của ta cuối cùng cũng dịu đi một chút, hắn đột nhiên tức giận bóp lấy cổ ta, giọng điệu âm lãnh.

"Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân, cũng xứng đáng để nàng ngày nhớ đêm mong sao? Có điều không sao cả, đợi ta tìm được hắn, ta sẽ tự tay giết hắn. Nhưng trước đó ở đây, nàng phải nghe lời, ta không phải mỗi ngày đều có thời gian tới chơi với nàng."

Thiếu dưỡng khí khiến ta choáng váng hoa mắt, ta nghĩ ta sắp chết rồi, hắn lại buông ta ra, ta ôm ngực thở dốc từng hơi từng hơi, còn trào ra không ít nước mắt, nhưng nội tâm lại vô cùng bình tĩnh.

May mắn, hắn còn chưa bắt được Tống Thanh Yến.

Thật tốt, hắn vẫn còn sống.

Khoảnh khắc hắn quay người rời đi, ta gọi hắn lại, tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng cũng đủ để hắn dừng chân lại.

"Tiêu Tuân, hắn không phải là thế thân, hắn là Tống Thanh Yến tốt hơn ngươi gấp trăm gấp vạn lần, ta cũng chỉ yêu một mìnhTống Thanh Yến."

Đột nhiên có chút tiếc nuối, rất nhiều người đều nghe thấy ta nói yêu hắn, nhưng hình như hắn chưa từng nghe qua.

Bước chân của Tiêu Tuân khẽ dừng, cái bóng bị ánh sáng mờ tối kéo dài, làm cho hắn có chút tịch mịch.

"Nếu hắn đã chạy rồi, hắn sẽ vĩnh viễn không quay lại tìm nàng, nàng vẫn nguyện ý chờ đợi hắn sao?"

Không biết làm sao, giọng nói của hắn có chút run rẩy, còn có chút lo lắng và vội vàng, nhưng suy nghĩ trong lòng hắn hẳn là rất hụt hẫng.

Trong bóng tối, ta cuối cùng cũng nở nụ cười dịu dàng.

Giả sử lòng ta giống như một mảnh hoang vu không có lấy một ngọn cỏ, Tống Thanh Yến chiính là nguồn nước làm dịu đi sự khô cạn của ta.

"Hắn sẽ đến."

Là câu khẳng định, không có một tia do dự.

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...