Tuế Tuế Trường Tương Kiến - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 11:11:33
Lượt xem: 251

Tiệc xuân.

Mẫu phi mời rất nhiều tiểu thư công tử thế gia tới ngắm hoa.

Tiêu Tuân tất nhiên cũng ở trong nhóm được nhận thư mời, dù sao hắn cũng đang rất nổi bật, có rất nhiều người vội vàng muốn nịnh bợ hắn, đặc biệt là những người mong muốn làm thông gia với Tiêu gia.

Lúc ta xuất hiện, mọi người gần như là đến đủ rồi, ta chỉ nhàn nhạt đảo mắt qua nhìn mấy công tử tiểu thư kia một cái, tâm tư trong lòng bọn họ đều không cất giấu được.

Từ cách ăn mặc đến tư thế lễ nghi đều tiêu tốn tâm tư.

Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Lúc này, đôi mắt trông ngóng thiết tha kia của Trịnh Dao còn đang dõi theo Tiêu Tuân.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Có mấy vị phu nhân của phủ tướng quân nhìn bộ dáng ra vẻ đáng thương của Trịnh Dao liền không nhịn được thấp giọng thì thầm.

"Một tiểu thư không danh không phận đi phía sau tiểu Tiêu tướng quân cũng không sợ bị người ta chê cười."

"Thật đúng là biết giả bộ."

Người khác nhìn rõ ràng thì cũng có tác dụng gì? Luôn luôn có người nguyện ý tin tưởng, vĩnh viễn đều là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Sự thật chứng minh, Trịnh Dao đích xác không có chỗ nào khiến người ta thích.

Lúc này, nàng ta lại làm bẩn váy của tiểu thư Tống gia rồi.

Vẻ mặt nàng ta mờ mịt vô tội, chỉ biết ngốc nghếch xin lỗi.

Nhưng tiểu thư Tống gia không phải người có tính tình tốt, lập tức mắng nàng ta hai câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tue-tue-truong-tuong-kien/chuong-2.html.]

Nước mắt nàng ta tức khắc dâng trào, nhận hết ủy khuất, ai cũng nhìn ra chuyện gì, nhưng không có ai giúp nàng ta giảng hòa, cuối cùng vẫn phải để Tiêu Tuân ra mặt.

"Tống tiểu thư, ta thay nàng ấy xin lỗi ngươi, ta sẽ đền váy mới cho ngươi."

Không biết ai bật ra một tiếng cười nhạo, Tiêu Tuân chỉ mắt điếc tai ngơ.

Ta xem náo nhiệt đủ rồi, lúc này mới không nhanh không chậm qua đó, từ đầu đến cuối chưa từng phân cho Tiêu Tuân nửa ánh mắt nào.

"Tống muội muội bỏ qua đi, ai mà không biết Trịnh tiểu thư này là chân ái của tiểu Tiêu tướng quân, ai dám truy cứu sai lầm của nàng ta chứ?"

Dứt lời, ta che khăn bật cười, tiểu thư Tống gia cũng là một người hiểu ý, nghe thấy lời ta nói liền lập tức đứng cùng một đội với ta.

"Trịnh tiểu thư? Ta thế mà không biết trong kinh thành này có thế gia nào họ Trịnh đấy, cũng không biết nha đầu hoang dã ở góc xó xỉnh nào chui ra, cũng xứng tham gia yến tiệc của hoàng hậu nương nương."

Mấy câu nói khiến khuôn mặt của Trịnh Dao lúc đỏ lúc trắng, ta âm thầm cho tiểu thư Tống gia một ánh mắt tán thưởng, khuôn mặt tuấn tú kia của Tiêu Tuân cuối cùng cũng tức giận rồi.

Hắn biết bọn ta cố ý gây khó dễ cho Trịnh Dao, khiến nàng ta bẽ mặt, lại cho rằng tất cả đều là kế hoạch của ta, đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu ta, hắn hành lễ với ta một cái.

"Điện hạ, mượn một bước nói chuyện."

Ta vừa muốn mắng hắn mặt dày, Tống Thanh Yến xuất hiện rồi, hắn còn mang cho ta một chiếc áo choàng mùa xuân, ta ngầm đồng ý hắn thắt nút cho ta.

"Điện hạ, cẩn thận cảm lạnh, khúc nhạc ngài muốn nghe nô gia đã luyện xong rồi, bây giờ có rảnh không?"

"Tất nhiên."

Ta kéo tay Tống Thanh Yến rời đi, vứt vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa tức giận của Tiêu Tuân ra đằng sau.

Tên trai lơ này của công chúa, trông có vài phần giống hắn.

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...