Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tuế Tuế Chung Tương Kiến - Phiên ngoại 2

Cập nhật lúc: 2024-07-15 23:15:35
Lượt xem: 122

"Ngươi tên gì?" Nàng lại bắt đầu lải nhải: "Ta tên Chung Kiều, ngươi có thể gọi ta là Kiều Kiều. Ta có một ca ca, chính là người mặc áo anh kia, tên ca ca là Chung Hộc, ngươi có biết hắn không?"

"Ta có một mẫu thân, một phụ thân. Mẫu thân cũng đẹp như ta vậy đó. Phụ thân sẽ mua son cho mẫu thân. Ngươi có biết son không? Được rồi, ngươi không biết chứ gì? Son là đồ trang điểm xinh đẹp. Mẫu thân thích xem thoại bản, nhưng lời văn trong thoại bản không hay, vậy là phụ thân viết cho mẫu thân một quyển. Mẫu thân rất vui, hôn phụ thân một cái. Phụ thân cũng vui vẻ, hôn lại mẫu thân. Ngươi có được phụ thân hôn không? Không có sao? Được rồi. Phụ thân thích ta, thích ca ca, mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ hôn lên mặt chúng ta. Nhưng phụ thân thích ta nhất, sẽ mua đường cao cho ta. Ngươi có ăn đường cao chưa?"

Tiểu cô nương kìm nén đến đỏ mặt, muốn nhìn nhưng lại sợ bị phu tử thấy, cuối cùng cũng hỏi: "Phu tử sẽ là người như vậy sao?"

"Ý là sao?"

Đào Hố Không Lấp team

"Là... Là..." Tiểu cô nương khoa chân múa tay: "Phu tử là người đứng đắn như vậy, sao lại có thể..." Nàng ấy không biết phải miêu tả thế nào.

"Hôn mẫu thân ta sao? Người đứng đắn thì không thể hôn nương tử à?" Kiều Kiều không đồng ý: "Phụ thân nói không thể sống vì ánh mắt của người khác, như vậy thì sẽ mệt c.h.ế.t mất. Phụ thân thích mẫu thân, sao lại không thể hôn mẫu thân?"

Tiểu cô nương chỗ hiểu chỗ không, chỉ gật đầu phụ họa với Kiều Kiều.

Kiều Kiều ra vẻ thâm sâu nói: "Ngươi còn nhỏ nên sẽ không hiểu. Phụ thân ta nói, nếu ngươi không biết quý trọng thì thứ ngươi yêu thích sớm muộn cũng trở thành của người khác."

"Ý là sao?"

Thật ra Kiều Kiều cũng không hiểu rõ, nàng đảo mắt suy nghĩ, sau đó lại lấy thịt ra: "Này, giống như túi thịt này. Nếu ngươi không ăn, lát nữa ta sẽ ăn hết. Lúc đấy ngươi có muốn ăn cũng không có mà ăn."

Nàng đẩy qua: "Ăn đi. Ăn thịt của ta thì ta sẽ bảo vệ ngươi."

Lúc tan học, Chung Sơ đến trước bản của Kiều Kiều: "Nếu con không nghe lời thì lần sau phụ thân sẽ không mang con đến nữa."

Kiều Kiều không phục: "Là trước kia phụ thân và mẫu thân nói hài tử nghe lời quá cũng không tốt! Phụ thân muốn một Kiều Kiều nghe lời, nhưng vẫn muốn một Kiều Kiều hoạt bát sao?"

Chung Sơ: "..."

Hắn dịu dàng cầm lấy chiếc ô trong góc: "Về ăn cơm thôi, hôm nay mẫu thân làm mì Dương Xuân."

Vốn dĩ Kiều Kiều đăng đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng xụ xuống ủ rũ: "Lại là mì Dương Xuân. Phụ thân, con không muốn ăn mì Dương Xuân..."

A Hộc xúi giục nàng: "Vậy thì muội đi nói với mẫu thân đi."

"Không nói đâu." Kiều Kiều lắc đầu nguầy nguậy: "Mẫu thân sẽ nổi giận." Nàng quay đầu nhìn Chung Sơ: "Phụ thân nói đi. Mẫu thân yêu phụ thân nhất, là tâm can bảo bối của mẫu thân, mẫu thân sẽ không chửi đâu."

"Không, ta thích ăn mì Dương Xuân." Chung Sơ ăn nói hùng hồn.

Sau cơn mưa trời lại sáng, trong rừng trúc tràn đầy hơi nước. Kiều Kiều ném nỗi sầu phải ăn mì Dương Xuân ra sau đầu, vui vẻ chạy đi nghịch nước.

Chung Sơ vươn một tay che chở, bị bọt nước b.ắ.n vào người.

Còn chưa tới cửa nhà, Kiều Kiều đã chạy đi vào, hét lớn: "Mẫu thân mẫu thân, con rất nhớ người!"

Một nữ tử áo vàng đi ra từ trong phòng, vừa xuất hiện đã bị ôm đùi.

Nàng nói: "Miệng lưỡi nịnh nọt."

Kiều Kiều lắc đầu: "Không có. Kiều Kiều nhớ mẫu thân, ăn thịt người làm là nhớ đến mẫu thân, đọc sách cũng nhớ đến mẫu thân, nghe tiếng mưa rơi cũng nhớ đến mẫu thân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tue-tue-chung-tuong-kien/phien-ngoai-2.html.]

A Hộc không lưu tình mà vạch trần nàng: "Muội có đọc sách đâu?"

"Tốt quá. Ăn mì, hôm nay ăn mì Dương Xuân."

Kiều Kiều nhận lấy đôi đũa, nuốt nước miếng một cái: "Mẫu thân, phụ thân nói muốn ăn cơm."

Chung Sơ: "..."

Trần Dứu nói: "Kiều Kiều cũng muốn ăn cơm sao? Mì mẫu thân làm không ngon à?"

Kiều Kiều bật cười, lắc đầu: "Ăn ngon lắm."

Vì để chứng minh lời mình nói không sai, Kiều Kiều uống cạn bát nước mì đến giọt cuối cùng còn ợ lên một hơi dị thường, biểu hiện mình đã ăn no.

Chung Sơ nhanh chóng dọn dẹp, đi ra ngoài tiểu việc để rửa bát.

Trần Dứu đến giúp hắn xắn cao ống tay áo, giúp hắn đổ đầy chỗ nước, sau đó mới đến chỗ cây nho nằm lên ghế.

A Hộc ngồi trên ghế đu ở bên cạnh, sắc mặt Kiều Kiều đỏ bừng, thở hồng hộc.

"Ca ca, muội đẩy lâu lắm rồi, đã đến lượt muội chưa? Muội cũng muốn chơi."

A Hộc lười biếng nói: "Muội đã đẩy được bao lâu đâu, muốn chơi xấu sao?"

Kiều Kiều phẫn nộ, mím môi tiếp tục dốc sức.

Nắng giữa trưa hôm nay không gắt, rơi trên người mang theo hơi ấm dào dạt. Trần Dứu nằm trên ghế thấy buồn ngủ, cầm cây quạt nhỏ trong tay nhẹ nhàng quạt.

Chung Sơ đem bát đũa mang vào trong bếp, lúc đi ra cầm theo nửa miếng dưa hấu.

Hắn ngồi chen vào ghế nằm của Trần Dứu, múc một muỗng định đút cho Trần Dứu. Kiều Kiều lập tức chạy tới, miệng há to, "A a ..., phụ thân, a..."

"Không được, miếng đầu tiên là của mẫu thân."

Kiều Kiều giương mắt trông mong nhìn miếng dưa hấu kia rơi vào miệng Trần Dụ, lại há miệng nói: "Bây giờ đến lượt Kiều Kiều rồi."

Chung Sơ múc một muỗng lớn, vừa định đưa qua lại chuyển hướng đút vào miệng mình. Kiều Kiều tức giận hô lớn: "Phụ thân! Người chơi xấu!"

Chung Sơ cười đến ngã trái ngã phải, thịt ruột dưa b.ắ.n lên trên áo vàng của Trần Dứu.

Nàng lười biếng phủi xuống, ném thịt dưa hấu vào chuồng gà bên kia, lại cầm quạt gõ Chung Sơ: "Chàng cẩn thận một chút."

Kiều Kiều nói: "Mẫu thân, phụ thân ức h.i.ế.p con."

Trần Dụ giả vờ vỗ Chung Sơ một cái: "Đây, để mẫu thân dạy dỗ ông ấy."

Chung Kiều: "Hừ! Bao che!"

 

Loading...