Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tuế Tuế Chung Tương Kiến - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-15 22:19:32
Lượt xem: 91

Thanh Tuệ chăm sóc ta rất tốt, đợi đến ngày đại hôn thì ta đã được nuôi cho có da có thịt. Nàng mặc giá y đỏ thẫm cho ta, sau đó đội mũ phượng lên. Thanh Tuệ cầm tay ta, nàng ấy nói: "Phu nhân, hãy sống thật tốt nhé."

Ta gật đầu, hiếm khi đáp lại nàng ấy: "Ngươi yên tâm."

Chung Lê canh giữ ở bên cạnh ta. Nàng nói ta chính là tân nương xinh đẹp nhất thế gian. Ta cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: "Cảm ơn muội."

Thật kỳ quái, ngày đại hôn, ta làm rất nhiều chuyện mà bình thường ta sẽ không làm. Ví dụ như cười đến mức ánh mắt rực rỡ, hay chủ động kéo tay Chung Sơ.

Giống như linh hồn nữ hài tử mười tuổi vô ưu vô lo thất lạc chừng ấy năm, nay đã về với ta.

Lúc Chung Sơ muốn đến đón ta, Chung Lê chặn hắn ở cửa.

Các công tử đi sau Chung Sơ trêu muội muội muội hắn muốn đến cướp tân nương.

Chung Lê hé mở cánh môi phấn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ nghiêm túc: "Ca ca, huynh phải hứa sẽ đối xử tốt với tẩu tẩu."

Chung Sơ lại nói: "Còn nhỏ mà biết nhiều nhỉ."

Nàng phản bác: "Huynh đừng cợt nhả!"

Chung Sơ đành phải chào thua với nàng: "Huynh biết rồi, còn để muội phải nói sao."

Ta dưới lớp khăn đỏ rơi một giọt lệ, nhẹ nhàng lăn trên má ta.

Ta ngồi chờ trong phòng của tân lang. Ngoài phòng có tiếng người ồn ào, trong phòng chỉ có tiếng nến long phượng cháy.

Ngay lúc ta cảm thấy buồn ngủ, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, xen lẫn vài tiếng mắng chửi.

"Đại gia Chung Sơ, đừng nắm tóc ta nữa! Buông ra!"

"Này tôn tử, mới uống mấy chén rượu vàng mà đã điên như vậy! Ối ối! Đừng véo đừng véo! Gia gia mau buông tay! Ta sai rồi, ta sai rồi!"

Cửa đột nhiên bị mở ra, sau đó nặng nề đóng lại.

Chung Sơ căng giọng hét lên: "Đi hết đi!"

Đám người bên ngoài bắt đầu cười hắn: "Bộ dạng này của tiểu hầu đáng sợ quá đi!"

Chung Sơ đá cửa hai cái, sau đó thất tha thất thểu đi về phía ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng, khăn trùm đầu đột nhiên bị giở ra. Hai tay hắn ôm lấy mặt của ta, ánh mắt say như phủ sương nhìn chằm chằm vào ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tue-tue-chung-tuong-kien/chuong-7.html.]

Chung Sơ hỏi: "Nàng là ai?"

Ta chưa kịp trả lời.

"A, a. Ta nhớ rồi!" Hắn tự gật đầu, ngọc quan lắc lư: "Nàng là tân nương của ta."

Sau đó hắn lại vội nói: "Nàng là nương tử của ta mà sao lại không hôn ta? A? Ta không đẹp sao? Dáng người ta không tốt sao? Sao nàng lại..."

Ta nhẹ nhàng áp môi lên môi hắn.

Mùi rượu rất nồng.

Sau đó rời đi.

Chung Sơ mềm nhũn cả hai chân.

Khi cánh môi tách ra, Chung Sơ ngã ngồi trên đất, mặt áp vào chân ta.

Ta không lay chuyển được hắn, chỉ đành gọi gã sai vặt mang hắn đến phòng tắm.

Bản thân ta cũng thay đồ tắm rửa. Lúc đi ra, ta thấy hắn một thân trung y đỏ, ngẩn ngơ dựa vào giường.

Ta không để ý đến hắn, chải mái tóc dài ướt đẫm, sau đó mang đến một lưu kim cầu rỗng ruột hong khô tóc.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy hắn không phải ngẩn ngơ mà là đang nhìn ta. Vì thế ta vẫy tay với hắn, bảo hắn đến ngồi bên cạnh ta.

Ta hỏi: "Không uống rượu mà sao lại uống nhiều như thế?"

Chung Sơ lắc đầu: "Ta không uống."

Ta nhăn mũi: "Mùi rượu trên người còn chưa tan đâu đấy."

"Được rồi, ta có uống." Hắn ngoan ngoãn nói: "Nhưng ta cảm thấy mình không say."

Hắn vừa nói xong lại ợ một cái.

Đào Hố Không Lấp team

"Hi hi." Chung Sơ ngượng ngùng nở nụ cười, mặt chôn vào cổ ta, mơ màng nói: "Nàng tên gì? Ta tên Chung Sơ."

Ta thuận theo hắn: "Toại Toại. Ta tên Toại Toại."

 

Loading...