Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tuế Tuế Chung Tương Kiến - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-07-15 22:53:44
Lượt xem: 68

Khi Chung Sơ đến điện ta vô cùng bất an. Tổ mẫu có ân sâu nặng với hắn, nhưng hắn cũng không nỡ để ta khổ sở. Hắn ra sức muốn vẹn toàn đôi bên, nhưng cuối cùng không thể làm được điều như mong muốn.

Ta gắp vào bát hắn một miếng mộc nhĩ, nói với hắn: "Ta chỉ cần A Hộc và Kiều Kiều bình an vô sự."

Hắn nói: "Đây là chuyện đương nhiên. Ta sẽ bảo vệ chúng."

Nhớ lại nơi này cảm giác giống như đứt dây, nếu đi xuống nữa, chính là vực sâu không thấy đáy.

Ta mơ màng ngủ thật lâu, lúc mở mắt đã thấy Chung Sơ ghé đầu trên bàn, đầu gác trên cánh tay, Dường như hắn ngủ không ngon, trong giấc mơ còn nhíu mặt mày.

Ngoài điện có người nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nhỏ giọng gọi Chung Sơ: "Bệ hạ, đã đến giờ lâm triều rồi."

Chung Sơ đứng lên, hơi lảo đảo một chút, chiếc ghế kêu lên một tiếng. Hắn ngủ trong tư thế này suốt một đêm, hai chân tê rần.

Ta nghe tiếng đại thái giám nói với hắn: "Bệ hạ yên tâm, nương nương chưa tỉnh."

Sau khi Chung Sơ đi không lâu, Thanh Tuệ đi vào đắp chăn cho ta. Lúc nàng ấy khom người muốn lui ra ngoài, ta nói với nàng ấy: "Hôm nay đặt một cái giường thấp ở bên kia đi."

Một lát sau, ta mới nghe thấy Thanh Tuệ nhỏ giọng đáp vâng.

Đào Hố Không Lấp team

Nàng ấy đi tới hỏi ta: "Đêm qua nương nương ngủ ngon không?

Ta gật gật đầu: "Tốt hơn nhiều, một đêm không mộng."

Một đêm không mộng, là tốt rồi.

Chầu triều sớm qua đi, A Hộc đến điện của ta. Nó chạy đến nỗi đầu đầy mồ hôi, rất khác với bộ dáng thái tử của nó ở bên ngoài.

Ta kéo nó qua, lau mồ hôi cho nó: "Chạy vội như vậy làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tue-tue-chung-tuong-kien/chuong-22.html.]

Năm nay thằng bé mới tám tuổi nhưng đã tiếp xúc triều chính từ sớm. Bên ngoài, thằng bé là tiểu đại nhân, nhưng ở nơi này của ta vẫn là một đứa bé ngây thơ ngượng ngùng.

Nó yên lặng để ta dùng khăn lau sạch mồ hôi, một lúc sau mới nói: "Hôm nay mẫu hậu có khỏe không?"

"Khỏe hơn nhiều rồi. Đêm qua ngủ ngon nên hôm nay tinh thần cũng tốt hơn."

Thằng bé biết ý nghĩa của ngủ ngon là gì.

Nó ở lại dùng cơm cùng ta, trước khi đi còn nói: "Hôm nay lâm triều, tinh thần phụ hoàng không tốt lắm, thái y bảo ngài ấy bị nhiễm phong hàn."

Ta cũng biết. Sáng nay trước khi đi, ta nghe hắn ho khan một tiếng. Ngay sau đó lại vội che miệng chạy ra ngoài điện. Bên ngoài gió lạnh, hắn lại ho mấy tiếng.

Sau khi A Hộc rời đi, ta bảo Thanh Tuệ trải thêm chăn bông lên giường.

Ta bị giam cầm trong cung điện, niềm vui duy nhất cũng chỉ có con mèo kia của Chung Lê. Năm nay Chung Lê mười sáu, đã ra ngoài lập phủ công chúa, nàng để con mèo này lại cho ta.

Con mèo lười này đã lớn tuổi nên cũng không trốn ta nữa. Nó béo lên rất nhiều, nhưng bản lĩnh săn chuột vẫn rất mạnh mẽ. Có lẽ nó muốn lấy lòng ta, mỗi lần bắt được một con chuột, nó cắn c.h.ế.t con mồi sau đó đặt lên giường ta. Có một lần, suốt ba ngày, nó tặng ta chín con chuột, dọa Thanh Tuệ sợ hãi, nói trong điện sao lại nhiều chuột như vậy.

Con mèo này sống ở đây không bao lâu, trong một đêm đông nọ, đột nhiên không thấy bóng dáng.

Ta ngồi trên giường chờ cung nữ tìm mèo về. Một lát sau, Thanh Tuệ đến nói cho ta biết, thì ra con mèo kia đã bị người của Chung Lê ôm đi.

Ta gật đầu, không nói gì, sau đó ngủ thiếp đi dưới sự chăm sóc của nàng.

Thật ra ta nhìn thấy bọn họ nói dối vụng về thế nào, Chung Lê cũng sẽ không làm những việc lỗ mãng thế này.

Ta bị bệnh đã lâu, có lúc thanh tỉnh, có khi lại tình nguyện để người ngoài lừa gạt ta.

 

Loading...