Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tuế Tuế Chung Tương Kiến - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-15 22:30:02
Lượt xem: 108

Lúc tỉnh lại, ta nhìn thấy trên đỉnh đầu là một lều trại đơn sơ. Ta há miệng thở dốc, nhận ra mình chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.

Cổ họng khát khô thiếu nước, ta đứng dậy lấy ấm trà trên bàn, nhưng không rót ra được giọt nước nào.

Lúc này Chung Sơ đi vào trướng, đi đến ôm ngang người ta.

Hắn gầy đi, đáy máy rợp kín tơ máu, trên mặt chỉ toàn râu ria xồm xoàm.

"Nàng muốn uống nước?"

Ta gật đầu.

Hắn gọi người đi đun nước.

Ta nâng tay sờ bộ râu của hắn: "Chàng không chăm sóc tốt bản thân."

"Nào có?" Hắn đè tay ta lại, gãi gãi lòng bàn tay ta: "Chỉ là gần đây hơi vội, không kịp cạo râu thôi."

"Trong ấm trà không có nước, chăm sóc tốt chỗ nào?"

Hắn biết mình đuối lý, chỉ đành cười ngượng ngùng. Chung Sơ cúi đầu cọ lên chóp mũi ta, hôn hôn lấy lòng.

Chung Sơ vừa tới gần, mùi mồ hôi trên người đêm qua lẫn mùi m.á.u tươi phả vào mặt. Ta nhăn mũi, đẩy hắn ra xa.

"Thối quá."

"Thật sao?" Hắn đặt ta lên giường, bản thân ngửi ngửi quần áo: "Ta không ngửi thấy!"

"Thối muốn chết, còn bảo không có."

Thật ra chính ta đi đường nhiều ngày, cả người cũng chẳng sạch sẽ gì, nhưng ta lại thích mắng hắn.

Thấy hắn ngạc nhiên, ta bỗng cảm thấy vui vẻ.

Trước tiên Chung Sơ tắm sạch bằng nước lạnh, cả người lạnh lẽo run run đi vào với ta, sau đó mới bắt tay chuẩn bị nước ấm cho ta tắm.

Bàn tay ấm áp của hắn bắt đầu chà xát lên người ta.

Ta gầy đi nhiều, bụng lại phình to, nhìn thoáng qua thì có hơi đáng sợ.

Chung Sơ chà đến bụng ta, ánh mắt nhìn xuống cũng dịu dàng đến nỗi có thể chảy thành nước. Hắn cúi người hôn xuống lại áp mặt lên bụng ta, tay ta đặt lên đầu hắn.

Bỗng nhiên bụng giật giật, bụng ta đội lên một khối nhỏ rồi lại xẹp xuống.

Đào Hố Không Lấp team

Vẻ mặt Chung Sơ ngạc nhiên: "Cử động được sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tue-tue-chung-tuong-kien/chuong-13.html.]

Ta bật cười thành tiếng.

Bộ dạng này của hắn đúng là ngốc nghếch mà.

Ngay lúc này, giữa xương gò má hắn bị đạp một cái.

Cú đá này không mạnh, vậy mà Chung Sơ lại như bị người ta đánh vào mông.

Hắn lập tức nhảy dựng lên, đứng đó ngơ ngác. Hắn nhìn chằm chằm vào bụng ta, lại đi đến nhìn ta.

Ta bật cười: "Đứa nhỏ cũng không nhảy ra ăn thịt chàng, chàng sợ cái gì?"

Ta nói chuyện với hắn một hồi, sau đó lại không nhịn được mà ngủ thiếp đi. Ta không nói với hắn chuyện của Chung gia, cũng không hỏi đến chuyện biên quan. Ta không muốn bàn luận nhiều, cũng không muốn quấy rầy khoảnh khắc yên tĩnh này.

Sau này Chung Lê nói với ta, Chung Sơ đã phái người đi đón tổ mẫu. Trận Trường Đinh, quân Chung gia đại bại, thực ra là giám quân triều đình phái tới tiết lộ quân tình ra ngoài. Lòng nghi ngờ của đương kim Hoàng đế quá nặng, luôn muốn áp chế cân bằng thế lực ở khắp nơi. Vừa hay Chung gia làm chim đầu đàn, một khi quân Chung gia quay về triều, lòng dân hướng về họ thì lại càng khó chế hành.

Huống chi lần chiến này chỉ là mất đi một ít đất Tây Bắc cằn cỗi cho ngoại xâm thôi, một nửa giang san cũng là giang san của đế vương.

Lúc này Chung gia đã đ.â.m lao thì phải theo lao. Không đánh thì toàn tộc bị diệt. Còn nếu muốn đánh, từ Tây Bắc đến Trường An, đoạn đường này không hề dễ đi như thế.

Lúc hắn còn đang do dự, cữu cữu của Chung Sơ thay hắn đưa ra quyết định.

Người này là đệ đệ ruột thịt của mẫu thân hắn, tên là Tần Lệ Thù. Nhiều thế hệ Tần gia trấn thủ ở Tây Bắc nhưng đãi ngộ lại không tương xứng với thực công.

Tần gia đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Chuyện này khiến Chung Sơ ưu phiền, nhưng hắn lại không nhắc đến trước mặt ta. Trong những đêm dài đằng đẵng, ta cảm nhận được hắn mở to mắt, không hề buồn ngủ.

Sau một đêm thức trắng, bình minh lên, cách một tấm chăn, ta ôm lấy hắn.

Chung Sơ tưởng ta lại gặp ác mộng, hắn quay lại vỗ nhẹ lên lưng ta.

Ta lắc đầu: "Đêm qua ta không ngủ."

"Ta đã phiền đến nàng sao? Vậy thì đêm nay ta ngủ trên tháp."

"Chung Sơ, chàng nói ta nghe, chàng đang do dự chuyện gì?"

Hắn trầm mặc một lúc: "Toại Toại, con đường này không dễ đi. Khả năng chín phần mười ta sẽ khiến mọi người mất mạng."

Ta sờ lên khóe mắt hắn. Nơi ấy hơi thô ráp, cũng hơi ướt át.

Trượng phu của ta không phải thánh nhân, một lệnh của hắn có thể định đoạt mấy vạn mạng người. Chung Sơ là người phàm, hắn cũng sẽ do dự, cũng sợ hãi.

Ta cầm lấy bàn tay hắn, đặt lên bụng ta. Chung Sơ dần bình tĩnh lại, ta nói với hắn: "Chuyện chàng muốn làm thì nhất định sẽ làm được."

 

Loading...