TÚ NƯƠNG NGÀN NĂM - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 23:09:59
Lượt xem: 1,336

7.

 

Sau khi sự việc của Thôi gia kết thúc, việc kinh doanh của Tú La Các thực sự ngày càng tốt hơn, nhưng những người đến đây hầu hết đều là con gái của các quan lại từ các gia đình quý tộc Kinh Giang. 

 

Kỳ thật ta biết họ đến đây để xem sư tỷ nào có thể khiến Phàn Ngọc mỉm cười, nói thẳng ra là họ thèm muốn vẻ đẹp của ta. 

 

Một ngày nọ, Phàn Ngọc vừa lúc nghỉ ngơi tắm gội, nên đã thay bộ y phục sang một chiếc áo choàng gấm, trông khá giống con người. 

 

Điều này không phải nói hắn là con người, bởi vì Phàn Ngọc là một con cửu vĩ hồ. 

 

Năm trăm năm trước có một cuộc chiến, khi hành quân trên chiến trường, ta không tránh khỏi mất mạng, thân xác bị chia cắt nên cùng sư phụ xuống núi hành sự, ở đạo quán bên đường nhặt được Phàn Ngọc bị lão đạo sĩ cầm đi luyện linh đan, nó hồng hồng đôi mắt nhìn ta. 

 

Chúng ta ở cùng nhau ở núi Bồng Lai trong năm trăm năm, cho đến khi sư phụ biến mất, để tìm ra tung tích của sư phụ, chúng ta đến trần gian. 

 

Phàn Ngọc nhấp một ngụm trà ta pha, ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, gần đây ở Kinh Giang có lẽ xảy ra chuyện gì kỳ lạ.” 

 

Ta nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cầu vồng trắng vắt ngang bầu trời, quân vương gặp nạn, ta giơ tay rót nước vào tách trà hắn: “Phàn Ngọc, chúng ta chỉ quan tâm đến người chết, không quan tâm đến người sống…” 

 

Lời còn chưa dứt, ta đã bị Phàn Ngọc cắt ngang: “Sư tỷ, người đó có túi thơm của Sư phụ!" 

 

Ấm trà rơi rầm một tiếng, nóng bỏng, nước b.ắ.n lên cổ tay ta nhưng không hề đau chút nào.

 

Phàn Ngọc bước tới nắm lấy tay ta, ta định vùng ra, nhưng không cẩn thận góc váy của ta vô tình bị một chiếc ghế đè lên, khiến ta cùng Phàn Ngọc tiếp xúc thân mật với nhau. 

 

Cửa bị đá tung ra, một người phụ nữ mặc áo dài đỏ đen, tóc buộc cao, chỉ vào ta và Phàn Ngọc nằm trên mặt đất, hét lên: “A a a, Phàn Ngọc, Phàn Ngọc, sao ngươi có thể làm như vậy? Ngươi là người của ta!" 

 

Phàn Ngọc ôm ta chặt hơn, xoa cằm ta: "Ai là người của ngươi? Ta là sư đệ tốt của sư tỷ!" 

 

Ta giơ chân trực tiếp đá thẳng Phàn Ngọc đến bên cạnh người đó: "Cái gì của ngươi, của ta, ta không muốn cái này, dễ bị lừa." 

 

Nha hoàn phía sau nàng trông như người biết võ, bước tới trước mặt, nhìn thẳng vào ta: "tiện dân to gan, dám bất kính với trưởng công chúa đương triều, ngươi không muốn cửa hàng này nữa phải không?”

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD

 

Ta có thể là gia gia gia gia gia gia gia của vô số tổ tông của ngươi, vậy mà nói ta bất kính.

 

Phàn Ngọc ho nhẹ một tiếng, Mộ Dung Tuyết trong nháy mắt biến thành một con thỏ trắng nhỏ yếu ớt. 

 

Đây có phải là hồ ly trị cọp mẹ không? 

 

Có điều gì đó có vẻ không ổn. 

 

Mộ Dung Tuyết cúi đầu lạy ta: “Bạch Xu tiểu thư, mẫu phi của ta ba tháng trước mua một chiếc áo từ Tú La Các, sợi tơ trên đó khi cung nữ giặt đã bị đứt, nhưng mẫu phi ta lại thích nhất chiếc áo này, muốn ngươi vào cung một chuyến." 

 

Phàn Ngọc lén lút lắc đầu với ta, lén nói: "Sư tỷ, ngươi không thể đi, nguy hiểm." 

 

Quần áo qua tay Bạch Xu ta, cho dù là Diêm Vương chạm vào cũng phải chào hỏi với ta trước một tiếng, một cung nữ giặt quần áo cho là dùng rìu cũng không thể c.h.é.m được, ta thật muốn xem đó là thần thánh phương nào.

 

Ta cúi đầu nói: "Công chúa đã mời dân nữ, có thể vì quý phi phân ưu giải nạn đúng là vinh hạnh của Bạch Xu ta. Hiện tại ta có thể vào cung.”

 

8.

 

Người ta nói rằng hoàng đế đương triều Mộ Dung An là một vị minh quân nhưng cũng là một người chỉ biết yêu đương. 

 

Đại Tần đã thành lập được ba trăm năm, dân chúng an cư, mưa thuận gió hoà, dù có loạn cũng có thể dễ dàng giải quyết. 

 

Hơn nữa, người này văn võ đối xử bình đẳng, biết cách phát hiện nhân tài nên các quan trong triều đều trung thành với ông. 

 

Tuy nhiên, chỉ vì một lần say rượu sủng hạnh một cung nữ mà trì hoãn việc lập hậu, đối xử với các phi tần khác trong cung như đồ trang trí, trong nhiều năm, ông chỉ nghỉ lại trong cung của Quý phi kia. 

 

Cách bố trí của cung điện giống hệt nhau, giang sơn trường tồn, con nối dõi kéo dài, cho nên không nhìn thấy có gì sai trái. 

 

Ngược lại, ở cung Cẩm Tú của Quý phi nương nương có một mùi thơm đặc biệt, mặc dù không có cảm giác khó chịu khi ngửi, nhưng vẫn nên cảnh giác với những thứ không rõ. 

 

Ta đem đan dược lấy ống tay áo rộng của mình che lại đưa cho Phàn Ngọc, ngậm nó trong miệng, dù sao thì hắn cũng không giống ta. 

 

Ai có thể ngờ, vừa đưa đan dược vào miệng đã bị Mộ Dung Tuyết liền nhìn thấy, nàng ta duỗi tay ra: “Phàn Ngọc, ngươi ăn một mình, đưa cho ta, ta cũng muốn ăn.” 

 

Phàn Ngọc trừng mắt nhìn nàng: “Không.” 

 

Mộ Dung Tuyết nhìn ta, vẻ mặt tràn đầy tức giận: “Sao ngươi chỉ đưa cho hắn mà không đưa cho ta? Ngươi thật bất công.”

 

Bất công? Cái quái gì vậy, ta với ngươi quen thân lắm sao mà nói ta bất công? 

 

Ta rơi vào đường cùng, từ trong túi lấy ra một viên vừng đen nhỏ tương tự ném cho nàng ta, vì ta thường dùng những viên vừng đen làm thuốc độc để dọa người. 

 

Một giọng nói quen thuộc truyền đến, đó là Quý phi nương nương, giọng nói như hồ nước ở Giang Nam, mưa ở Giang Nam, giống như thanh đao c.h.ế.t người chẳng trách hoàng thượng lại yêu quý nàng như vậy.

 

Cho đến khi ta nhìn thấy chiếc túi trên thắt lưng của nàng ta, đó là chiếc túi thơm ta đã khâu từng mũi khâu một cho sư phụ của mình. 

 

Ta cố gắng hết sức để đè nén sự nghi ngờ trong lòng, sau bữa tối, ta ở lại cung với lý do quần áo quá hư hỏng quá nhiều, bởi vì Phàn Ngọc là năm nhân không thể ở lại trong cung của phi tần ngủ lại, Mộ Dung Tuyết cùng ta ở lại cung Cẩm Tú.

 

Rõ ràng có hai giường, nhưng Mộ Dung Tuyết nhất quyết muốn ngủ chung giường với ta, thậm chí còn chung chăn với ta, vốn dĩ đã hàng trăm năm không ngủ với ai, theo phản xạ ta muốn đá nàng ta ra khỏi giường, lại bị một câu “sư tỷ” của nàng ta làm cho dừng lại.

 

Cái quái gì vậy? Sư tỷ? Sư phụ ở sau lưng chúng ta thử nhận đồ đệ mới sao? 

 

Ta vừa định nói thì Mộ Dung Tuyết chớp mắt nhìn ta bằng đôi mắt to sáng: “Ta muốn cưới Phàn Ngọc, làm thê tử chàng ấy, sinh cho chàng ấy một đàn con. Vậy chẳng phải ta phải gọi ngươi là sư tỷ sao?”

 

Ta vẫn chưa phản ứng lại, nàng ấy nói tiếp: "Người ta nói trưởng tỷ là mẫu, Phàn Ngọc không có phụ mẫu, chỉ có, vậy ta có thể gọi ngươi là mẫu thân được không?”

 

Một bên mẫu phi, một bên mẫu thân, chẳng phải ta có thêm hai người thân sao? 

 

Ta ngượng ngùng quấn chăn xê vào trong: “Ừ, cũng không phải là không thể, nhưng cô phải hỏi Phàn Ngọc trước xem nó có muốn làm con trai ta không, dù sao sau này ta cũng không giỏi nuôi cháu.” 

 

Mộ Dung Tuyết đem vùi mặt vào trong chăn: “Nói cách khác là ngươi đồng ý mối hôn sự này rồi!” 

 

A, cái này ta không dám trả lời. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-nuong-ngan-nam/chuong-4.html.]

Mộ Dung Tuyết chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng ta lại bị cơ thể bạch tuộc của nàng ấy quấn chặt, phải dùng thần chú mới giải thoát được. 

 

Một cơn gió thổi tung rèm cửa sổ, mùi hương giống như hôm nay ta ngửi thấy, nhưng cực kỳ nồng nặc, mùi có chút bất thường, nhưng ta không thể phân biệt được là có chuyện gì. 

 

Ta mặc quần áo vào tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương đó, phát hiện ra rằng mùi đó đến từ hậu viện của chính điện Cung Cẩm Tú, mỗi tẩm cung của một nương nương đều được trang bị một cái bếp nhỏ, nhưng nương nương nào lại nấu ăn giữa đêm? Muốn giữ dáng người đẹp phải hạn chế việc ăn uống chứ. 

 

Dưới ánh trăng, ở hậu viện có một bà lão khom lưng, vung vẩy chiếc thìa trong tay, thêm thứ gì đó vào nồi, hương thơm càng lúc càng nồng. 

 

Ta cắn đan dược vào miệng để không bị mùi vị khống chế, vì đây không phải là gia vị mà là dầu xác ch. ế.t. 

 

Ở Bồng Lai Tàng Thư Các là một bảo vật được sư phụ sưu tầm, trong một quyển chuyện kỳ lạ có nhắc đến, vào ngày trăng tròn lúc nửa đêm thu thập dầu cơ thể của người c.h.ế.t luyện chế làm tăng thêm phụ lực nhưng có thể khiến người ta nghiện, tình lực tăng lên mười phần, dùng nó bôi lên cơ có thể làm cho trông rạng rỡ và trẻ mãi không già, nhưng nó không tồn tại lâu nên phải thoa nó mỗi ngày. 

 

Lão phu nhân đột nhiên quay người lại, khuôn mặt rất giống với Quý phi nương nương, nhưng lại có điểm khác. 

 

Khuôn mặt nhăn nheo dưới ánh trăng trông thật đáng sợ, nở nụ cười nham hiểm, giọng nói khàn khàn chậm rãi truyền vào tai ta: "tiểu cô nương, ngươi tới rồi? Sư phụ ngươi thiếu ta, ngươi còn tới.”

 

"Ha ha ha!”

 

"Ha ha ha!" 

 

Ta muốn chạy nhưng phát hiện cơ thể mình có chút không linh hoạt, nhưng vì viên thuốc vừa uống nên ta không thể hoàn toàn khống chế được, có thể chống đỡ được hai chiêu. 

 

Hóa ra lão yêu này đã xé nát những sợi tơ trên quần áo để dụ ta tới đây. 

 

Người này chính là Hắc lão thái! 

 

Hắc lão thái được mệnh danh là "kẻ lả lơi ong bướm" tâm địa độc ác, nếu yêu một người đàn ông, nhất định sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để chinh phục đối phương, nhưng mối hận giữa bà ta và sư phụ có liên quan gì đến ta? 

 

Ngoài ra, mối hận này thực sự có chút nhỏ. Chỉ có một nam nhân mà thôi, trên thế gian này thiếu gì nam nhân. 

 

Hơn nữa, hai người là đoạt nam nhân, sao lại để tiểu đệ tử là ta gánh chịu hậu quả? 

 

Hắc lão thái cầm thìa lao tới, mùi dầu xác c.h.ế.t từ cơ thể bà xông thẳng vào mũi ta không phải là tôi quá yếu, mà là bà già này quá ngoan cố, ta cùng Phàn Ngọc liên thủ có thể không thể đánh bại bà ấy. 

 

Để trốn thoát, ta cố tình giả vờ không thể cử động. 

 

Hắc lão thái cười toe toét, nước bọt đen vàng chảy ra, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống ta. 

 

"Ha ha, ha ha, sau khi ăn thịt ngươi, tu vi của ta sẽ tăng lên rất nhiều, sư phụ của ngươi sẽ mất đi một đệ tử, giống như một hòn đá g.i.ế.c hai con chim vậy." 

 

Ta giơ tay đem linh hoả cầu ném vào miệng bà ấy, định thiêu rụi bà thành từng mảnh, lại bị quấn ôm vào lòng. Sau đó, Hắc lão thái bỏ chạy, chỉ để lại một xác khô.

 

Đó chính là mẫu phi của Mộ Dung Tuyết.

 

Giây tiếp theo, ta bị ném xuống đất thiếu chút nữa gãy chiếc thắt lưng già nua của mình. 

 

Bà ơi, đau quá! Phàn Ngọc nhảy từ trên mái nhà xuống mà không nhìn thấy ta. 

 

Đừng hỏi làm sao ta biết, bởi vì đỉnh sọ của tôi đã bị nghiền nát! 

 

"Sư tỷ, sư tỷ, ngươi dám ném sư tỷ của ta, ngươi chính là tìm chết!" 

 

Vốn tưởng Phàn Ngọc sẽ ra tay tàn nhẫn, không ngờ lại bị ném xuống đất, chín cái đuôi nhỏ đều rơi ra ngoài.

 

Nhìn Phàn Ngọc ngượng ngùng, ta vừa mở miệng cười thì bị ai đó véo cằm. 

 

Người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ trước mặt trông còn độc ác hơn cả Phàn Ngọc, một thân hồng y, có hai nốt ruồi màu đỏ ở khóe mắt trông đặc biệt quỷ dị. 

 

Hắn ta nhìn từ ta trên xuống dưới, sau đó nhanh chóng quay đi, lạnh lùng nói: “Đại Tần đang gặp nguy hiểm. Du hành khắp bốn con sông để diệt trừ ma quỷ, trừ tà ma.” 

 

Phàn Ngọc a một tiếng” “sư tỷ, đây chính là làm việc thiện tích đức chuyện tốt, tốt rồi!”

 

Tốt cái rắm, người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ này không dễ chọc vào. 

 

Mặc dù sức mạnh của Hắc lão thái không bằng sư phụ, nhưng cũng không có nhiều người có thể khiến bà ta bỏ chạy. 

 

Làm sao có thể có một con cáo ngu ngốc như vậy, không phải nói hồ ly tinh, hồ ly tinh sao?

 

Dị đồng tộc đã bị tiêu diệt cách đây hai nghìn năm, từ khi sinh ra đã coi đó là điềm gở, không biết chuyện này là ai quyết định, chắc là lão tổ tông dị đồng tộc đắc tội ai. 

 

Thấy ta không trả lời, người đàn ông có đôi mắt quỷ dị trên tay mạnh mẽ hơn một chút. 

 

Trong lòng ta thực sự không nói nên lời, hắn không buông ra thì làm sao nói được. 

 

Phàn Ngọc rụt đuôi lại, che m.ô.n.g nhảy ra xa, hét vào mặt tên nam nhân có đôi mắt quỷ dị: "Muốn cô ấy nói chuyện thì phải thả cô ấy ra trước." 

 

Tên nam nhân xấu hổ và rút tay ra, từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc hộp ném nó vào ta, rồi biến mất. 

 

Lưu lại ta và Phàn Ngọc trong gió hỗn độn.

 

Ta đến kiểm tra “Quý phi nương nương" đã trở nên giống như thịt khô, chắc chắn cô ấy đã c.h.ế.t hơn mười năm, có vẻ như Hắc lão thái này đối với lão hoàng đế vẫn có vài phần mới mẻ.

 

Ta ngồi xếp bằng trên mặt đất, chắp hai tay trước ngực, chuẩn bị siêu độ, lại bị một tiếng hét lớn làm cho hoảng sợ. 

 

Dưới ánh trăng cạnh cửa, Mộ Dung Tuyết đang mặc áo trong, mái tóc rối bù tung bay trong gió lạnh. 

 

Phàn Ngọc dịch chuyển tức thời, vốn tưởng rằng hắn sẽ ôm Mộ Dung Tuyết vào lòng, nhưng ai có thể ngờ rằng hắn lại dùng d.a.o đánh gục người ta, dựa vào cạnh cửa. 

 

Còn chiếc túi thơm quấn quanh eo, không biết Hắc lão thái lấy rùa đen từ đâu biến thành, thế mà treo trên người bà lão ch. ế. t tiệt đó mười mấy năm. 

 

Phàn Ngọc ném nó vào trong hồ ở Ngự Hoa Viên, ăn hết cá trong nước mắt, ôm chặt đùi Phàn Ngọc gọi chủ nhân

của mình, phàn nàn về hành vi đồi bại của bà già, còn có một vị hòa thượng đã đưa nó vào cung này. 

 

Bala bala một đống chuyện. 

 

Về sau lỗ tai ta sẽ không bao giờ thanh tịnh được nữa.

Bình luận

4 bình luận

Loading...