Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÚ NƯƠNG NGÀN NĂM - SƯƠNG MÙ TAN HẾT - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-12 21:09:01
Lượt xem: 350

1

 

Ta từ ảo ảnh chợt mở mắt ra, ngôi miếu đổ nát yên tĩnh như chào đón sự xuất hiện của những bóng ma. 

 

Phàn Ngọc và Mộ Dung Tuyết trông như hóa đá, trên môi nở một nụ cười kỳ lạ. 

 

Ta đưa tay sờ miếng ngọc trên người thì phát hiện miếng ngọc đã biến mất. 

 

Trong đời, ngoại trừ khi sư phụ biến mất, ta chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này, ta giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, những người đứng sau coi ta như một con rối bị giật dây, ra lệnh cho ta phải làm gì. 

 

Từ đầu đến cuối, ta một mực tin vào sư phụ, hoặc tin tưởng vào đồng môn. 

 

Ký ức trước khi gặp sư phụ luôn trống rỗng. 

 

Ta không biết mình sinh ra ở đâu, cũng không biết tên phụ mẫu mình. 

 

Mỗi khi nhắc đến chuyện đó, Sư phụ luôn khéo léo chuyển chủ đề. 

 

Mọi bí ẩn suốt mấy trăm năm qua khi nào mới được giải đáp? 

 

Ta cảm thấy thật tàn nhẫn, tháo mặt dây chuyền ngọc hình lưỡi liềm khỏi cổ đ.â.m vào vết bớt trên cổ tay. 

 

Vết bớt trông giống hệt một bông hoa sen. 

 

Ta đã bước vào Cấm Thư ở Bồng Lai. 

 

Theo truyền thuyết xa xưa, những người có dấu hoa sen trên người có thể khiến thế gian hỗn loạn hoặc ổn định, tuy nhiên, những người như vậy đã biến mất hàng nghìn năm. 

 

Ta muốn xem truyền thuyết này có chính xác không. 

 

Vào khoảnh khắc vầng trăng lưỡi liềm xuyên qua vết bớt, một vài ký ức không thuộc về ta chợt lóe lên trong đầu. 

 

Ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt hung ác trên khuôn mặt hiền lành tốt bụng của Sư phụ, ánh mắt của người đàn ông có đôi mắt kỳ lạ đang ôm ta khóc, ánh mắt của vị hòa thượng có khuôn mặt âm dương như muốn ném ta vào ngọn lửa tà ác. 

 

Bây giờ ta cảm thấy như một người ngoài cuộc, ta không biết tất cả những điều này là gì.

 

Người sư phụ ta coi như thân thích là người như thế nào? 

 

Ngay khi ta đang trầm mê vào thế giới đó không thể trốn thoát, ta nghe thấy những tiếng hét liên tiếp. 

 

Đó là giọng của một người phụ nữ, nàng ấy gọi ta là: "Xu nhi." 

 

Tấm ngọc trên tay nàng ấy phát sáng, nàng ấy còn niệm một câu trong miệng. 

 

Ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng ấy, nhưng ta cảm thấy mắt của mình trở nên rõ ràng hơn, giống như khi ở Bồng Lai tiên khí vây quanh, kinh mạch đều thông. 

 

Khoảnh khắc ta cố gắng nhìn rõ khuôn mặt nàng ấy, giọng nói của Phàn Ngọc lọt vào tai ta. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Cơ thể ta ngứa ngáy, như có ai đó đang cù vào.

 

Ta vốn là người rất sợ ngứa, cảm giác ngứa ngáy này khiến ta rất muốn cười. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-nuong-ngan-nam-suong-mu-tan-het/chuong-1.html.]

 

"Mộ Dung Tuyết, cố gắng chút, gãi nhanh lên." 

 

"Sư tỷ sợ ngứa như vậy mà còn không tỉnh lại, có lẽ không thể sống sót. Chúng ta giải tán, chuẩn bị tang lễ đi.” 

 

“Tên tiểu tử thúi Phàn Ngọc này dám chửi ta, xem ta có lột lớp da hồ ly của hắn không?”  

 

Ta mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Mộ Dung Tuyết, nàng ấy giật mình, khóc không thành lời: “Phàn Ngọc, tỷ ấy tỉnh rồi, tỷ ấy tỉnh rồi!” 

 

Ta sửng sốt một lát, nhìn cảnh tượng bốn phía, phát hiện chuyện này căn bản không có gì, không phải là ngôi miếu đổ nát. 

 

"Phàn Ngọc, chúng ta không phải đang ở trong miếu trú mưa sao? Tại sao chúng ta lại ở đây? Nơi này là đâu?"

 

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt Phàn Ngọc nặng nề. 

 

"Sư tỷ, ngôi miếu đổ nát gì? Chúng ta ngồi thuyền đi thẳng xuống Nam Giang. Tiêu Vương phái một đội quân hộ tống, nhưng từ khi lên thuyền ngươi liền hôn mê, cũng khoảng mười ngày rồi." 

 

Mộ Dung Tuyết gật đầu: "Hắn nói đúng, tỷ vừa lên thuyền liền hôn mê, chúng ta nghĩ tỷ bị tổn thương nguyên khí nên không quấy rầy." 

 

Ta mở cửa sổ ra, con thuyền đã gần đến bến tàu. 

 

Nam Giang dựa vào biển để tồn tại, mọi hoạt động kinh doanh trên bến tàu đều là hàng hải. 

 

Tiếng la hét, tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác.

 

Một cơn gió thổi qua, một tia mát lạnh khiến ta tỉnh táo lại, kéo quần áo lên, phát hiện tấm ngọc trên người vẫn còn nguyên vẹn. 

 

Nhưng giấc mơ đó rất thật, bởi vì nỗi đau không thể là lừa dối.

 

2.

 

Sau khi xuống thuyền, ba người chúng ta đi dạo một vòng ở bến tàu. 

 

Những thực phẩm này rất tươi, Mộ Dung Tuyết sinh ra ở Kinh Giang chưa bao giờ nhìn thấy cá tôm tươi như vậy trước đây. 

 

Nàng ta mừng đến mức không cử động được chân nên giục Phàn Ngọc mua một ít về nhà trọ ăn đồ tươi. 

 

Ta đi loanh quanh một hai lần phát hiện ra nơi này không chỉ bán hải sản ăn được mà còn có một số đồ trang sức, cụ thể là ngọc trai. 

 

Ở đâu có ngọc trai, ở đó có thợ lặn ngọc trai. 

 

Khi tiên đế còn tại vị, cũng chính là ông nội của Mộ Dung Tuyết, ngọc trai là mặt hàng bán chạy nhất khắp cả nước trở thành một trong những sản nghiệp quan trọng của Đại Tần. 

 

Vào thời điểm đó, nghề đánh bắt ngọc trai rất đặc biệt, người đánh bắt ngọc trai được gọi là đản dân*, thường dựa vào núi sông để ăn uống. Tuy nhiên, việc đánh bắt dưới nước này không phải là chọn một ngày là có thể xuống nước. Trưởng làng triệu tập đản dân, họ gi. ế. t lợn, dê để cúng tế trời thậm chí còn dùng các cô gái trẻ để cúng Hải Thần, việc này có phần không đủ thành kính, người xuống nước hoặc bị lật thuyền hoặc bị cá lớn ăn thịt trên biển. 

 

(Đản dân: một dân tộc thiểu số ở phía nam Trung Quốc , ven biển Quảng Đông, Phúc Kiến quanh năm sống trên thuyền, làm nghề đánh cá, chở thuyền.)

 

Còn một điều quan trọng nữa khi đi biển, đó là chỉ có nam giới mới được đi biển, còn nữ nhân vốn dĩ bị coi là ô uế, chỉ cần trên tàu có nữ nhân thì nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay. 

 

Nếu có nhiều hạt, chất lượng tốt

lợi nhuận cao thì cả làng có thể được miễn thuế, nhưng số người muốn làm nghề này lại không nhiều. 

Loading...