Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tự do tự tại - ✅11 (END)

Cập nhật lúc: 2024-09-07 08:28:21
Lượt xem: 1,531

 

Vũ Thiên Thành đoạt lấy bội kiếm của Ngự lâm quân trước mặt

 

Trong phút chốc, trong đình viện, đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ, đinh tai nhức óc.

 

“Không liên quan đến hắn, vậy ta thì sao?”

 

Ta đem muội muội giao cho ám vệ, bất ngờ giật lấy cung tên từ tay Lục Bộc Linh.

 

Ngưng khí nín thở, ta cong cung cài tên, trong nháy mắt tiếp theo, nhắm ngay Vũ Thiên Thành sắc mặt dữ tợn.

 

“Hộ giá!”.

 

Thủ lĩnh ngự lâm quân thấy thế, hét lớn một tiếng, lập tức, các quân sĩ tầng tầng lớp lớp đổ về chắn trước Vũ Thiên Thành.

 

Tuy nhiên, hắn đã phát điên và đẩy đám đông ra.

 

“Tống Thanh Dật! Nàng dám! Nàng vì người khác mà nhắm mũi tên vào ta. Ta đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không để nàng rời đi!”

 

*Bang!*

 

Mũi tên xuyên qua không khí, cắm sâu vào da thịt.

 

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, vững vàng đ.â.m vào vai phải của hắn, cách khuỷu tay ba tấc, giống y hệt vết thương năm đó ta bị b.ắ.n xuyên qua.

 

“Bệ hạ, chúng ta không ai nợ ai.” Ta lặng lẽ nhìn hắn, nhẹ giọng nói.

 

Vũ Thiên Thành vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn ta.

 

Ta thu hồi trường cung, thủ lĩnh ngự lâm quân điên cuồng gầm gừ thúc giục: “Truyền Ngự y”.

 

Ta đã kéo Lục Bội Linh trốn vào sâu trong hậu điện.

 

Nhóm cung thủ kia giống như giờ phút này cũng đột nhiên hoàn hồn, che chở chúng ta nhanh chóng rút lui. Rời khỏi Tạ Ngọc Cung, rẽ phải.

 

Cánh cổng cung điện không cần chìa khóa lại trống rỗng mở ra.

 

Ngoài cửa, có vô số ngựa tốt đã sớm chuẩn bị. Ta nhìn bờm đỏ thẫm của chúng, không khỏi xúc động với những chú ngựa huyền thoại đẫm mồ hôi.

 

“Đây có phải là nguyên nhân để người đến kinh thành sớm?”

 

Chiến mã phương Bắc tuy rằng cường tráng, nhưng so với ngựa chiến này vẫn còn kém xa. Nghe đồn đây là danh phẩm của Tây vực bên kia, đáng giá ngàn lượng, thế mà hắn lại tiện tay vung ra, chuẩn bị nhiều ngựa như vậy.

 

Lục Bộc Linh cười thích ý, kéo ta lên ngựa: “Thông minh.”

 

Ta ngồi ở phía sau hắn, đáy lòng nhịn không được nghĩ: những bí mật của người này dường như nối tiếp nhau, không có hồi kết. Nhưng tại sao?

 

Tôi chạm vào khóe môi. Đã nhiều năm rồi, đã lâu ta không cười thoải mái thoải mái như vậy.

 

Tạ Ngọc cung bên kia đã nháo thành một mớ hỗn độn, cấm quân trong cung, ngoài cung chạy tới càng ngày càng nhiều.

 

Ta nhìn về phía cửa thành gần trong gang tấc, nhịn không được trầm tư, nên phá cục diện này như thế nào. Nhưng mà, còn chưa cần suy nghĩ kỹ, chung quanh hoàng cung bỗng nhiên vang lên tiếng chiêng rung trời.

 

“Không ổn rồi! Cháy rồi! Cháy rồi! Cung Vĩnh Ninh cháy rồi!”

 

“Mau dập lửa Thái Cực điện! Mau dập lửa!”

 

“Vĩnh Ninh cung bốc cháy! Mau tới đây!”

 

Hoàng cung huy hoàng lộng lẫy, trong nháy mắt rơi vào cảnh hoang tàn.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Quân sĩ canh giữ ở cổng thành nháo nhào hỗ loạn.

 

Trong chớp mắt tiếp theo, cung nỏ Nam quốc phía sau đồng loạt khai hỏa, buộc phải cắt một lối thoát.

 

Khi vó ngựa vượt qua sông Biện Hà, bước ra khỏi kinh đô, rơi trên cỏ xanh mênh m.ô.n.g ở ngoại ô kinh thành, Lục Bộc Linh bỗng nhiên thắt chặt dây cương, chậm lại hành trình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-do-tu-tai/11-end.html.]

“Trưởng tỷ, nhìn kìa!”

 

Hoan nhi được ám vệ bảo vệ ở trung tâm, bỗng nhiên hướng ta hét lớn một tiếng. Tôi nhìn theo ánh mắt của muội ấy. Bên cạnh đồi núi ngoại thành, một đoàn tàu đã dừng lại.

 

Bên cạnh xe ngựa phía trước, mẫu thân ta cầm khăn tay, vẫy ta và Hoan nhi, vui mừng mà khóc.

 

Trong lòng ta đột nhiên khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bộc Linh:“Thái tử điện hạ sớm đã có chuẩn bị?”

 

Dưới ánh trăng, mặt mày Lục Trác Linh càng thêm thanh trí, sáng rực kỳ hoa: “Ta đã nói rồi, kinh thành phồn hoa, lại giống như chiếc lồng, Nam quốc tuy xa, nhưng lại có thể tự do tự tại. Tống tiểu thư, nàng có muốn nhìn một chút thiên hạ rộng lớn hơn không?”

 

Ta mím môi, ánh mắt thẳng tắp: “Ta không biết. Ngươi rốt cuộc tới kinh thành làm gì?”

 

Hắn khom lưng cười, nghiêng người xuống ngựa: “Đã nói qua, ta ta ngưỡng mộ kỹ năng vẽ tranh của nàng.”

 

Ngay lập tức, hắn đưa tay phải về phía ta. Người như mực lạnh, ánh mắt trong vắt: “Nam quốc giáp biển, tinh thiết đã đúc, cung nỏ đã chuẩn bị, cự thuyền đã neo đậu. Tống tiểu thư có hứng thú theo ta giương buồm vạn dặm họa hết phong cảnh nước Nam cho ta không?”

 

Thật là một tham vọng lớn.

 

Nam quốc tuy xa xôi, nhưng so ra vẫn không đến vạn dặm hành trình.

 

Một cơn gió nhẹ thổi qua. Ta nhìn vào mắt hắn, không biết vì sao, nghe xa xa Hoan nhi cùng mẫu thân ôm nhau khóc, trong lòng ta nhất định.

 

Chậm rãi đưa tay, đặt lòng bàn tay vào trong tay hắn, ta cười thoải mái. “Thái tử điện hạ, tương lai xin ban giáo (khai sáng).”

 

Cho dù hắn có bao nhiêu bí mật, cho dù mục đích của hắn là gì.

 

Ngay bây giờ, ta thích đề nghị này.

 

Có người, chỉ thích hợp tương trợ nhau lúc hoạn nạn nhưng không thể cùng nhau đi đến cuối cùng chia sẻ buồn vui...

 

Có người, dù chỉ có ngựa và ngựa, lại thẳng thắn, không hề che giấu...

 

Bây giờ chúng ta đã thoát khỏi xiềng xích, dứt khoát sống ở hiện tại.

 

Tất cả những gì của ngày hôm qua đã trôi qua trong sương sớm, mọi thứ sẽ bắt đầu lại vào ngày mai.

 

Đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, chỉ cần bảo vệ người nhà, bảo vệ trái tim thì nhất định sẽ có được niềm vui lớn nhất!

 

(--END--)

----

TRÒ CƯỜI [FULL]

Tác giả: 二十二划骨

 

Trúc mã môn đăng hộ đối của tôi yêu tiểu bạch hoa* sống ở khu ổ chuột.

 

*(thường chỉ những cô gái yếu đuối vô dụng ...)

 

Để cưới cô ấy, hắn chịu áp lực của mọi người trong gia tộc giải trừ hôn ước với tôi

 

Quá đau lòng nên tôi ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

 

Khi trở về nước, hắn và Lâm Yên Tri đã kết hôn được gần hai năm.

 

Còn tôi cũng đã sớm buông bỏ tất cả rồi

 

Nhưng trong bữa tiệc chào đón tôi, Trì Nghiễn Châu, người năm đó vì muốn ở bên Lâm Yên Tri mà đã phản kháng cả thế giới, lại mang thần sắc lạnh lùng, ánh mắt chán ghét nhìn người hắn vất vả khổ sở mới cưới về được, giọng điệu lạnh lùng nói: “Không phải bảo em ở nhà đợi sao? Tại sao phải ra ngoài để mất mặt xấu hổ chứ?”

1

Lúc tôi về nước, bạn bè chuẩn bị cho tôi một bữa tiệc chào đón long trọng.

Trì Nghiễn Châu cũng tới.

Bảy năm trước, hắn vì Lâm Yên Tri mà cố ý giải trừ hôn ước với người môn đăng hộ đối là tôi, hơn nữa, còn ở trước mặt tất cả người lớn trong nhà, nói rằng: Nếu như hắn không cưới được Lâm Yên Tri, thì thà hắn cưới một con chó, cũng sẽ không cưới tôi.

Lời nói sỉ nhục người khác như vậy, xem như không quan tâm đến tình nghĩa nhiều năm nay giữa hai nhà.

Hôm đó, cuối cùng tôi cũng mệt mỏi, khóc trước mặt bố mẹ suốt một tiếng đồng hồ, cầu xin họ đồng ý hủy bỏ hôn ước.

Tôi nói tôi không cần Trì Nghiễn Châu, tôi không muốn lấy hắn.

Bố mẹ tôi đau lòng nhìn tôi, cuối cùng cũng đả thông tư tưởng, đi tìm bố mẹ Trì Nghiễn Châu đóng cửa nói chuyện một giờ.

Kết quả cuối cùng là: Không phải Trì Nghiễn Châu không cần tôi, mà là nhà họ Kinh chúng tôi không muốn gả con gái.

Náo loạn đến nước này, hôn ước không tính, quan hệ hai nhà chúng tôi tuy rằng không đến mức cự tuyệt cả đời không qua lại với nhau, nhưng cũng dần dần xa cách.

Sau đó tôi sang Paris du học cho đến hôm nay.

-----Đọc full tại Monkeyd

Loading...