Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 278

Cập nhật lúc: 2024-10-20 10:01:04
Lượt xem: 9

 

Đừng thấy người thành phố đã từng ăn không đủ no nên tìm nông dân để cứu tế, nhưng cảm giác vượt trội của người thành phố vẫn luôn tồn tại.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

"Chỗ các người có t.h.u.ố.c lá hiệu Đại Tiền Môn không?" Triệu Văn Thao đi tới trước quầy hỏi.

Bình thường hắn đi buôn bán, trong túi không có điếu thuốc nào, ông lão trông cửa của trạm nông kỹ thích Đại Tiền Mông nhất, hắn thừa dịp tới thành phố mua một hộp về, khẳng định ông lão sẽ vui vẻ.

Nhân viên sau quầy không thèm nhìn Triệu Văn Thao lấy một cái, nhếch đôi môi như thể bôi m.á.u trẻ con đã chết, tiếp tục nói với đồng nghiệp.

Triệu Văn Thao lại nói một lần, nhân viên quầy đó vẫn không có phản ứng. Triệu Văn Thao dùng sức gõ xuống quầy hàng.

"Làm gì đấy?" Nhân viên quầy đó không nhịn được xoay đầu lại.

Triệu Văn Thao nhìn khuôn mặt trắng toát của cô ta, cũng thấy coi thường: "Cho tôi một bao thuốc Đại Tiền Môn!"

Nhân viên quầy đó hất càm một cái, nói mà mũi vểnh lên trời: "Thuốc lá đó đắt lắm đấy!"

Ý rất rõ ràng, anh mua được à, đồ nhà quê!

Triệu Văn Thao đã sớm nhìn ra đối phương coi thường mình nên không nói chuyện nữa, trực tiếp dùng hành động trả lời cô ta. Bộp, vỗ một tờ nhân dân tệ mới tinh lên trên quầy, ý cũng rất rõ ràng, anh đây mua được, chẳng những mua được mà còn có thể làm chói mù con mắt bợ đỡ đó của cô!

Nhân viên quầy đảo con mắt bợ đỡ không biết đã bị chói mù hay chưa, dù sao thì thái độ lập tức chuyển biến, mặt mày hớn hở, nói đầy nhiệt tình: "Anh chờ một lát, em đi lấy cho anh!" Đoạn nhanh nhảu đặt Đại Tiền Môn ở trước mặt Triệu Văn Thao rồi lại săn sóc hỏi còn muốn thêm gì không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/278.html.]

Tuy Triệu Văn Thao khinh thường nhưng không túm mãi không buông mà nhìn đống trứng gà, rau dưa củ quả gì đó trong góc nói: "Các cô còn thu gom đặc sản địa phương à?"

Nhân viên quầy nhìn xuống nói: "Đúng vậy, chúng tôi thu rồi bán. Anh cần chút gì không?"

Triệu Văn Thao cho đối phương một nụ cười mê hoặc: "Đặc sản địa phương chỗ nhà tôi còn tốt hơn đây nhiều, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn. Cô có cần không? Cần thì lần sau tôi kéo một xe tới cho cô."

Bất kể thời đại gì đều rất coi trọng khuôn mặt, lúc trước vẫn chưa chú ý, hiện tại mới cảm thấy dáng vẻ của tên nhóc này không tệ, đặc biệt còn có tiền bạc cộng điểm, nhân viên quầy hàng nhất thời mơ mơ màng màng gật đầu nói: "Được chứ, anh là người xã nào?"

"Tôi là người của xã Đồn sát núi ấy, chỗ chúng ta cái gì cũng có, vật trong núi trong nước, cô cứ nói những gì mà cô muốn đi!"

Nhân viên quầy còn nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Anh này, gà vịt cá bán rất nhanh, nếu như anh có thì bao nhiêu chúng tôi đều có thể thu mua hết. Trừ cái này ra thì rau dại thú hoang trái cây trong núi cũng rất được hoan nghênh."

"Thỏ thì sao?" Triệu Văn Thao hỏi.

"Thỏ cũng được, là thỏ núi à?"

"Không phải, trong nhà nuôi."

"Cũng được, thịt thỏ nhà cũng không tệ."

Triệu Văn Thao à một tiếng rồi không nói gì nữa, chút thỏ ấy còn không đủ cung cấp cho huyện, nào còn dư thừa để bán đến thành phố. Hắn chỉ là hỏi thử xem thị trường của thỏ thế nào bởi vì hắn dự định mở rộng quy mô nuôi thỏ, trước khi mở rộng nhất định phải tìm hiểu qua về thị trường.

Đi dạo một hồi ở cửa hàng, mua cho vợ mảnh vải sợi tổng hợp, một mảnh hoa nhí một mảnh màu bạc hà. Hắn cảm thấy vợ mà làm thành quần áo mặc thì nhất định rất đẹp.

Ra khỏi cửa hàng cũng đã sẩm tối, trời ngày hạ dài, thời gian còn sớm mà tiết nóng đã tiêu mất, đúng là thời điểm tốt để đi dạo phố, Triệu Văn Thao bèn đi dọc theo đường phố.

Loading...