Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 264

Cập nhật lúc: 2024-10-20 09:57:46
Lượt xem: 2

Nói là vì chưa nhổ cây kê hết nên sốt ruột, đó đều là lý do, trên thực tế chỉ có chính em ấy biết, đây là vì chú em muốn xây nhà nên chuyển tới.

Chị hai không phải ganh tỵ, cũng không phải là ghen ghét, chị ta chỉ là nghĩ mãi không ra vì sao chú em không làm gì khác, tới ăn còn không đủ, nhưng lại còn ăn chơi thoải mái, chỉ biết báo gia đình thì sao có thể có tiền xây nhà được. Cái này bảo những người làm việc cần cù, chăm chỉ, vất vả, khổ cực như bọn họ nói như thế nào?

Nếu như Triệu Văn Thao giống bọn họ, đều không nỡ ăn không nỡ uống, thắt chặt dây lưng quần mà sống để tích lũy tiền xây nhà thì chị ta không có lời nào để nói, đó là người ta đáng được, nhưng sự thật là Triệu Văn Thao không có, thậm chí kế sinh nhai nhỏ cũng không có, cả ngày chỉ biết ăn uống thả cửa, ung dung dạo chơi. Kết quả, còn sống tốt hơn những người cực khổ là bọn họ, xe đạp đã có rồi, xe hơi để chạy cũng có, mùa đông lạnh giá ăn rau xanh, người ta hằng bữa gặm mấy miếng dưa muối, chấm nước muối để ăn cơm, nhưng hắn lại càng ăn đủ loại món ăn. Cái này, cái này ai có thể chịu được chứ!

Chị hai đứng trước đống gạch, ánh mắt đờ ra. Dù như thế nào chị ta cũng không nghĩ thông, đây rốt cuộc là vì sao?

Diệp Sở Sở đang ngủ trưa, tỉnh lại liền nhìn thấy ngoài cửa sổ là chị hai đang đứng trước đống gạch, cô sửng sốt, vội vàng ngồi dậy kêu lên: "Chị hai, vào nhà ạ?"

Chị hai từ từ quay đầu lại nhìn về phía Diệp Sở Sở.

Diệp Sở Sở lại càng hoảng sợ, thật sự là vẻ mặt chị hai có chút khó coi.

Diệp Sở Sở vội hỏi: "Chị hai, chị sao thế?"

Nhưng chị hai không trả lời, hỏi ngược lại: "Đống gạch này bao nhiêu tiền vậy?"

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/264.html.]

Diệp Sở Sở trừng mắt nhìn, khó hiểu đáp: "Đây là Văn Thao mua nợ đấy, nói là sau thu sẽ trả tiền, còn bao nhiêu thì hắn chưa nói."

Ánh mắt chị hai sau khi nghe thấy chữ "nợ" liền phát sáng lên.

"Hóa ra là nợ." Giọng điệu chị hai có hơi nhẹ nhõm.

Diệp Sở Sở cười nói: "Gạch mà anh trai em xây nhà cũng là nợ, Văn Thao nghe vậy cũng đi nợ."

"Tiền công xây nhà cũng có thể nợ sao?" Chị hai chợt nói, ánh mắt cũng dần dần trở nên nóng rừng rực.

Diệp Sở Sở lại trừng mắt nhìn, trong lòng tự nhủ hôm nay chị hai thật kỳ lạ.

"Có thể, anh em ngoại trừ nền nhà thì mấy cái khác đều là đi nợ, sau thu sẽ trả, có cả sang năm trả." Diệp Sở Sở nói: "Chị hai, chị hỏi cái này làm gì? Chị cũng muốn xây nhà sao?"

Chị hai cũng nghĩ vậy, nghe Diệp Sở Sở nói vậy thì lập tức đưa ra quyết định, gật đầu chắc nịch, nói: "Đúng, xây nhà!"

Nói xong liền xoay người đi.

Diệp Sở Sở càng cảm thấy chị hai không được bình thường, buổi tối Triệu Văn Thao trở về thì cô kể, Triệu Văn Thao cười nhạo, nói: "Ghen tị chứ còn cái gì nữa! Không cần quan tâm chị ta. Vợ, em nghĩ xem em muốn nhà kiểu gì?"

Loading...