Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 254

Cập nhật lúc: 2024-10-19 16:15:40
Lượt xem: 10

Chu Mẫn cũng không quan tâm anh có nghe rõ hay không, dù sao đi đến chỗ đó cũng sẽ nói một lượt, cuối cùng dắt anh đến khu vực bán đồ nam, chỗ này người thì ít hơn một chút, Diệp Minh Bắc âm thầm thở ra một hơi.

"Minh Bắc, anh xem, bộ này có đẹp không?" Chu Mân cầm một bộ đồ vest ước lượng lên người Diệp Minh Bắc.

Chị gái bán hàng cười cười khen: "Dáng người của vị tiên sinh này cao lớn, rất hợp với bộ đồ này."

Diệp Minh Bắc nghe vậy liền đỏ mặt lên, nhìn bộ quần áo đo, cảm thấy nó có vẻ rất đắt liền nói: "Anh mang theo quần áo mà, không cần mua."

Chu Mẫn nói: "Biết là anh mang theo quần áo rồi, nhưng mà đây là em mua cho anh. Chị ơi, chỗ này có chỗ thử đồ không ạ?"

"Có, ở bên này." Chị gái bán hàng đó liền chỉ chỗ cho cô.

"Đi, đi thử đi." Chu Mẫn đưa quần áo cho anh.

Diệp Minh Bắc thấp giọng nói: "Bộ đồ này nhìn có vẻ rất đắt đó."

Chu Mẫn bật cười: "Đồ ngốc! Cũng không có bảo anh bỏ tiền ra. Đi nhanh lên!"

Diệp Minh Bắc chỉ đành phải đi vào phòng thử đồ, chính là sau một tấm rèm, thay quần áo ra, Diệp Minh Bắc cảm thấy có gì đó sai sai, tay chân đều không biết phải để đâu nữa.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Đồ vest chính là cái kiểu có một hoặc hai cái cúc ở trước ngực, phải phối với áo sơ mi trắng cà vạt, cho dù không có mấy cái đó cũng phải có một cái áo len, mà Diệp Minh Bắc lại mặc áo bông thủ công ở bên trong, lại còn là cái loại cúc áo bọc vải lớn, cái này có chút dở dở ương ương, trong lòng người bán hàng kia có chút khinh bỉ, đúng là cái đồ nhà quê! Nhưng trên mặt thì lại cười nói: "Tiên sinh, bộ quần áo này anh mặc vô cùng hợp."

Chu Mẫn là người nào chứ, là người đã trải qua một kiếp rồi, nhìn một cái là biết người bán hàng kia nghĩ một đằng nói một nẻo, có điều mở trừng con mắt nói dối thì cũng là kỹ năng bắt buộc phải có của nhân viên bán hàng rồi, huống hồ cô gái bán hàng này lại còn thể hiện chân thành đến như thế, đúng là nhân tài mà!

"Cảm ơn lời khen của cô, có điều hình như anh nhà tôi không hợp mặc đồ vest, chỗ này của cô có đồ kiểu Trung Sơn không?" Chu Mẫn đột nhiên quyết định thiết kế một bộ đồ nam cho chồng mình.

Diệp Minh Bắc nghe vợ mình nói anh không hợp với đồ vest thì như trút được gánh nặng vậy, anh cũng cảm thấy mặc cái này có chút khó chịu, đồ kiểu Trung Sơn thì anh biết, cán bộ ở nhà toàn mặc đồ kiểu Trung Sơn, cái đó đẹp!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/254.html.]

"Có, chỗ này của chúng tôi có đủ các loại kiểu dáng!" Nhân viên bán hàng lại nhiệt tình giới thiệu thêm lần nữa.

Chu Mẫn vừa đi lựa quần áo vừa hỏi cô gái đây có phải tiệm của cô ấy không, hay là đi làm thuê cho người ta?

"Tôi không có cái bản lĩnh mở tiệm này đâu, tôi đi bán hàng cho người ta thôi." Nhân viên bán hàng cười nói.

"Lợi hại thật đó, nghe cô nói người không muốn mua cũng muốn mua luôn." Chu Mẫn khen ngợi.

Diệp Minh Bắc đi một bên nghe vợ mình với nhân viên bán hàng nói chuyện với nhau đầy thân thiết thấy vô cùng bái phục, mới quen biết được có mấy phút mà có thể nói chuyện với nhau rôm rả đến thế, quả thực là giống như là gặp được bạn bè gặp nhau lâu năm rồi.

Đừng thấy Chu Mẫn nói chuyện với đối phương rôm rả thế, nhưng vẫn cứ chọn tới chọn lui, tốt nhất là cuối cùng mua quần áo, nếu mà không mua thì Diệp Minh Bắc sẽ cảm thấy rất ngại.

"Đây là lần đầu tiên anh đến, mặt có chút mỏng, đi nhiều thì quen thôi." Sau khi rời đi Chu Mẫn nghe Diệp Minh Bắc nói vậy liền cười nói: "Cho dù không mua cũng khống sao cả, chúng ta là khách, có quyền lựa chọn."

Diệp Minh Bắc lắc đầu: "Có mua nhiều nữa thì vậy cũng không được."

"Anh cũng chưa thử thì làm sao biết được? Đi thôi, chúng ta đi qua bên kia xem thử." Chu Mân kéo anh đi đến trước quầy bán áo lông, vẫn là hàng bán áo lông nam.

Đi đi nghỉ nghỉ, trên tay Diệp Minh Bắc càng ngày càng nhiều túi xuất hiện.

"Mẫn Mẫn, đừng mua nữa, anh lớn như thế này rồi còn chưa từng mua nhiều quần áo như thế này, đủ lắm rồi!" Toàn bộ đều là mua cho mình hết, nhưng Diệp Minh Bắc vẫn có chút xót tiền.

Chu Mẫn nhìn số đồ ở trong mấy túi đồ, gật đầu nói: "Được, đủ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi! Đúng rồi, Minh Bắc, anh qua đây!"

Chu Mẫn nhì thấy gì đó, liền kéo anh đến trước một quầy hàng, chỗ này bán nữ trang, tất cả đều là váy vóc, đồ len, còn có đồ lên có đính ren, nửa người, toàn thân, váy liền, các kiểu các loại đủ cả.

"Minh Bắc, anh nhìn bộ kia, là do Sở Sở thiết kế!" Chu Mẫn chỉ cho anh thấy.

Minh Bắc có chút ngơ người, Sở Sở thiết kế? Ý là sao?

Loading...