Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 238

Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:46:07
Lượt xem: 15

Triệu Văn Thao thở dài, nan giải suy nghĩ, thật sự là mẹ nó hố người, cái này nếu là mỗi nhà được một khối lớn, sau đó tìm Lưu đại ca thuê máy kéo đến xới đất sẽ bớt được nhiều việc a, nhưng thế này lại không ổn, mỗi nhà đều phải bỏ ra một khoản nho nhỏ, máy kéo lại cao quá vào không được, trừ phi mấy nhà sát bên cùng dùng máy kéo lật lên, nhưng như thế lại phải dùng đến tiền, chưa cần nghĩ tới, khẳng định sẽ không ai muốn tiêu tốn số tiền như vậy.

Hiện tại người đã như vậy, chính mình còn có thể làm thì tuyệt đối sẽ không dùng đến tiền!

Ấy, đây là cái gì vậy!

Sau khi Triệu Văn Thao tự oán giận trong lòng xong, hân hoan đang đi xuống dưới thì cảm thấy bị vật gì cấn một chút, hắn lấy ra xẻng đào lên rồi ngồi xổm người xuống xem xét, là một viên đá màu lục, nhặt lên thì phát hiện ra là một chiếc nhẫn, phía trên có khảm một khối đá màu lục to bằng ngón tay cái.

Bề mặt khối đá này vẫn còn rất tốt, mặt khác chiếc nhẫn có chút vết gỉ sét loang lổ, Triệu Văn Thao cảm thấy không tồi liền nhét vào trong túi, lại đào tiếp, kết quả lại phát hiện thêm một cái vòng tay làm bằng bạc, không bao lâu sau lại thấy được một cái nhẫn vàng cùng hai khối đá màu đỏ.

Chắc không phải đâu nhỉ? Vận may của hắn thật sự tốt đến như vậy sao, đến cả một cái bờ ruộng bình thường ông trời cũng đều chuẩn bị cho hắn một đống bảo vật?

Triệu Văn Thao nhếch miệng vui vẻ, thôi thì mặc kệ nó, trước tìm xem đến cùng có bao nhiêu bảo vật đã!

Hắn cũng không quay về ruộng Bình Điền, xách theo xẻng hướng theo đầu này của bờ ruộng một đường tìm đi.

Được lắm, nhẫn vàng, vòng bạc không ngờ lại nhiều tới như vậy, còn có lớn lớn nhỏ nhỏ bao nhiêu là đá xanh đá đỏ, đúng thật là không ít chút nào, cuối cùng hắn đều cho hết vào trong hai bên túi quần!

Triệu Văn Thao cũng không nhìn thấy, đứng ở bên dưới đồng ruộng, cha hắn đang chăm chăm nhìn hắn nhặt đồ vật.

Cha Triệu là nghe nói con trai khiêng xẻng đi đến ruộng Bình Điền, lúc này mới tới xem một chút, đi lại trước ruộng đã được tưới nước, đã thấy làm xong hết rồi, bất quá xem xét kỹ thuật cùng trình độ kia chắc chắn không phải là do con trai làm, chờ đến lúc lên trên núi kia xem tiếp, ừ đúng rồi, đây mới đích thực là do con trai làm, bởi vì bờ ruộng tại đây trông rất nham nhở và bừa bãi, hoàn toàn khác hẳn sự bằng phẳng ở bên kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/238.html.]

Ông vốn dĩ lúc đầu cũng có chút sinh khí, làm việc cẩu thả như thế này, chắc là không kiếm ra được đứa thứ hai như thế đâu! Kết quả lại nhìn thấy con trai ở bên kia đang nhặt đồ, ông lén lút lặng lẽ đi lên vài bước, nhìn một chút trên mặt đất, một đống đồ vật loé sáng lấp lánh, nhặt lên xem hóa ra là một cái nhẫn bạc, sắc mặt lập tức phức tạp.

Khi còn bé ông mang theo con trai xuống ruộng làm việc, con trai đương nhiên là không chịu làm, còn không chịu ngoan ngoãn ngồi yên đợi ở một chỗ, chạy loạn khắp nơi, nhưng trở lại liền thỉnh thoảng nhặt về ít đồ, lớn thì chút dã vật, nhỏ thì trứng gà rừng, trứng vịt hoang, đây là đồ để ăn thôi, làm gì có nhẫn vàng dây chuyền bạc chứ.

Ông biết xung quanh làng có một ít người cao tuổi có thói quen mang những vật này xuống ruộng làm việc, có đôi khi để bị mất. Còn có đứa bé không hiểu chuyện cầm những đồ vật của ông nội bà nội chúng ra chơi, chơi qua chơi lại chán rồi cũng liền ném đi, có thể nhặt được cũng không tính là hiếm lạ, chỉ là cũng không thấy người khác có thể nhặt được, ông cũng chỉ có thể xem như kết luận rằng vì thằng con này có vận khí tốt.

Con trai nhặt lại những vật nhỏ đó bọn họ hẳn cũng không muốn nữa, người có làm mất biết tìm tới cửa đòi nhưng cũng không có cách nào chứng minh được, thằng bé nhặt chơi chắc cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu chẳng may vướng vào đại nhân nào thì chuyện sẽ không như vậy, cho nên ông cũng không biết những vật kia con trai sẽ dùng để làm gì.

Có thể cũng sẽ không có người vì mất mà tìm đến, đại khái bởi vì khi đó phá chốn cũ lập chốn mới, những đồ vật cũ này ném đi mấy người già sẽ không dám để lộ ra, sợ gây nên chuyện.

Mấy năm nay những cổ vật như vậy đều hiếm thấy, nghe nói rất đáng tiền, ngoài ra còn có người chuyên môn thu mua những vật này, có một chút cũng đáng giá hơn ngàn hơn vạn, ai da, thời gian trôi qua thật mau ông thật sự là một chút cũng nhìn không rõ.

Cha Triệu đã nhìn được nửa ngày, xem chừng con trai nhặt được không ít, trong lòng buồn bực, mấy vật này là đào ở đâu ra vậy? Bất quá càng nhiều hơn chính là cảm khái vận khí cực tốt này của con trai.

Con trai cứ thăm dò đào trên đào dưới nửa vời, ông lại một lần hoài nghi vận khí này của con trai đã hết hạn sử dụng rồi, nhưng hiện giờ xem ra, khá lắm, ở đây chứ còn chờ ở đâu nữa!

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Xem ra ông bạn già nói rất đúng, chính mình là phí công nhọc lòng hộ nó rồi!

Cha Triệu có chút chịu đả kích, cũng không có lên tiếng, liền khiêng xẻng về nhà.

Triệu Văn Thao cũng không nhìn thấy cha Triệu, hắn chuyên tâm đào bới tìm kiếm, thẳng đến cuối cùng khi không còn gì nữa mới thôi.

Như một con mèo cong m.ô.n.g vểnh bụng vươn vai, còn rất mệt mỏi, Triệu Văn Thao tìm một chỗ khuất gió ngồi xuống nghỉ ngơi, nhớ tới khi còn bé mình cũng hay đi nhặt nhạnh những vật như thế, hắn nhớ rõ mình có tìm được một cái hộp chứa, chôn xuống ở chỗ nào đó, nhưng chôn ở chỗ nào lại đã sớm quên mất rồi.

Loading...