Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 208

Cập nhật lúc: 2024-10-17 18:54:04
Lượt xem: 8

Mẹ Triệu trông Triệu Văn Thao cầm giấy đỏ đến nhà Triệu Văn Chí thì mới trở về.

Lúc này nhà họ Triệu cũng bề bộn nhiều việc. Phụ nữ ngoại trừ người đang mang thai thì làm mấy việc nhẹ nhàng như bẻ cành tùng ra thì đều bận rộn chuẩn bị bữa cơm trưa. Đàn ông thì dán câu đối. Triệu Văn Chí và cha anh ta mỗi người một phòng viết câu đối cho người ta. Có câu đối là do người kéo dài, không kéo dài tới cuối cùng thì không viết, cũng có vài câu đối là do lúc dán làm rách, phải viết lại, hoặc là thiếu nên tới để viết bổ sung.

"Văn Thao tới rồi, viết câu đối à?" Mẹ Triệu Văn Chí nhìn thấy Triệu Văn Thao vào thì chào hỏi.

"Vâng thưa bác gái, cháu tới viết mấy bộ câu đối tiên gia." Triệu Văn Thao nói.

"Vậy đến phòng đông nhé, chú của cháu đang viết cho người ta đấy." Mẹ Triệu Văn Chí nói câu lại đi làm việc.

Triệu Văn Thao vào phòng đông, trên mặt đất có một cái bàn tròn, cha Triệu Văn Chí đang ngồi ở đó, mang theo kính lão, cầm bút lông trong tay mà viết, dùng giấy màu vàng, lão Mạnh trong thôn ngồi bên giường đất, trênn giường còn bày một vài bức câu đối màu đỏ.

Lần nào lão Mạnh này cũng đến viết vào lúc này, thật bền lòng vững dạ.

Triệu Văn Thao chào hỏi lão Mạnh rồi đứng ở trước bàn xem cha Triệu Văn Chí viết chữ. Hắn vẫn cảm giác cha Triệu Văn Chí viết đẹp hơn vợ mình, bởi vì hắn nhận ra được chữ gì vào với chữ gì.

Ông cụ Triệu viết xong thì buông bút lông, để giấy ở trên máy may bên cạnh, hơ khô rồi nói với Triệu Văn Thao: "Sao bây giờ thằng nhóc nhà cậu mới đến viết hả?"

"Cháu đến viết mấy tờ câu đối tiên gia ạ." Triệu Văn Thao đặt giấy đỏ lên bàn: "Còn cả ông Táo nữa."

"Cái khác đều viết rồi à? Do ai viết đấy?" Trong thôn chỉ có ông và con trai biết viết, Triệu Văn Thao này tìm ai viết thế?

"Vợ cháu." Triệu Văn Thao vui tươi hớn hở nói.

"Vợ của cậu còn có thể viết câu đối cơ à?" Ông cụ Triệu nghiêng về phía hắn, ánh mắt sau kính lão mang theo dò xét.

Triệu Văn Thao cười khà khà: "Viết nguệch ngoạc thôi ạ, cô ấy muốn viết thì cháu cũng không có cách nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/208.html.]

Ông cụ nở nụ cười, không hỏi nữa, đưa tờ giấy đỏ mà Triệu Văn Thao mang tới bắt đầu cắt và gấp: "Nhà cậu có bài vị tiên gia à?"

"Không có ạ." Triệu Văn Thao ngẫm lại lắc đầu nói.

Lão Mạnh tiếp lời nói: "Không có thì viết cái bài vị mới có thể cúng được."

"Vậy được, chú ơi, chú viết một cái giúp cháu, cháu không hiểu mấy thứ này." Triệu Văn Thao nói.

"Đám người tuổi trẻ các cậu ấy à, không có lòng kính sợ gì cả, thế là không tốt đâu." Ông cụ nói rối từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp giấy vàng, lại hỏi: "Cậu cúng tiên nào đấy?"

Triệu Văn Thao suy nghĩ xem năm ngoái mẹ mình đã cúng tiên nào, đáng tiếc hắn không chú ý những thứ này nên đã quên rồi, tự cho là thông minh mà nói: "Cúng tất ạ!"

Lão Mạnh kinh ngạc: "Nhà các cậu cúng hết cơ à?"

"Nhà cháu ra riêng rồi, cháu cúng!" Triệu Văn Thao nói mà mặt không đỏ tim không đập: "Cháu đi buôn bán, hy vọng các lộ thần tiên đều phù hộ cho."

Ông cụ nở nụ cười, lấy bốn tờ giấy vàng hình chữ nhật ra, gấp từ hai cái góc phía trên xuống dưới để mặt sau bày ra ở trên bàn rồi nhấc bút viết, vắt ngang qua hai góc hai bên dưới, mỗi góc một chữ cung phụng, ở giữa viết thẳng bài vị hồ tiên giữ nhà.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Còn dư lại ba tấm cũng vậy, chỉ là sửa chữ hồ tiên thành trường tiên, hoàng tiên.

Đây là bài vị tiên gia, tiếp theo là câu đối, câu đối của các lộ tiên gia rất khác nhau.

Viết xong những thứ này lại viết bài vị của Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát và câu đối, cuối cùng là ông Táo.

"Trên trời nói chuyện tốt, hạ giới bảo bình an." Triệu Văn Thao nhớ kỹ, gật đầu nói: "Cháu nhớ thứ này, đây là câu đối của ông Táo."

Ông cụ thu bút lại: "Đúng thế, đây là câu đối của ông Táo, về thì hỏi mẹ cậu rồi hẵng dán nhé. Không được dán bừa đâu."

Loading...