Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 126

Cập nhật lúc: 2024-10-15 09:26:45
Lượt xem: 22

"Lúc không có loại lều lớn đều cảm thấy đơn giản, đợi làm rồi thì sẽ biết. Thứ này phải phiền hà hơn cả trồng trên đất, bây giờ vẫn tốt, trời chưa lạnh lắm, chờ đến khi đông đến, buổi tối phải bổ sung thêm ít than đá cho bếp lò. Gặp hôm trời rơi tuyết lớn, phải lên xem tuyết, nếu không là bị sụp ngay. Năm ngoái tuyết lớn, lều của mấy nhà trong thôn chúng tôi đều đè sụp, lỗ không ít tiền."

Triệu Văn Thao lập tức nhìn ra bốn phía, thấy khung của lều lớn đều chống bằng gỗ: "Sao không dùng thứ gì đó rắn chắc hơn?"

Người phụ nữ thở dài: "Dùng sắt thì rỉ rồi sẽ nát vụn, hàn cũng phiền phức, với cả giá thành cũng cao."

"Nhưng rau mùa đông rất đắt, không phải rất nhanh đã có thể hồi vốn ư?"

"Chàng trai à, cậu nghĩ thật là đơn giản." Người phụ nữ cười nói: "Rau mùa đông đắt thì đắt thật, nhưng có mấy người mua đâu, chỉ có mấy hôm mừng năm mới, còn đâu những thời gian khác người mua chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vả lại, số than đá phải đốt trong mùa đông cũng là một số lượng không nhỏ."

Triệu Văn Thao chú ý tới một cái bếp lò rất lớn bên cạnh, cái lều lớn này toàn dựa vào đốt than đá để sưởi ấm, củi đốt không đạt được nhiệt độ kia.

Triệu Văn Thao lắc đầu liên tục: "Đây thật đúng là một chuyện đốt tiền."

"Không phải ư? Chỉ mùa đông này mới có thể kiếm vài đồng tiền, đến hè rồi thì mọi nhà đều trồng rau, có mấy người mua rau nữa?"

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Triệu Văn Thao nở nụ cười: "Chị ơi, các chị còn có rau thu đâu, đâu đâu cũng đều biết rau của thôn Thái Bình các chị rất ngon mà."

"Rau thu trồng trên đất đai nên việc ấy không tốn kém gì. Chẳng qua rau thu cũng rẻ rúm, nếu không có những đơn vị nhà máy đó cần thì cũng chả bán được bao nhiêu tiền."

Điều này cũng phải, bây giờ dân chúng đều tự cấp tự túc, không đi mua cũng không bán một số thứ.

Lại nói chuyện với nhau một lát rồi Triệu Văn Thao đến nhà khác, miệng hắn ngọt, nói ra cũng được người ta yêu thích, hơn nữa cũng đâu hỏi bí mật gì, đi vòng vo mấy nhà thì cơ bản là điều muốn biết đều sẽ biết được.

Trời chạng vạng tối, hắn quay trở về đại đội, chuyện này đã bàn xong với anh Lưu rồi, đêm nay ở một đêm, ngày mai đi tìm một xe trở về.

Buổi tối lão Khúc đầu hấp bánh trộn từ hai loại gạo kê và ngô, lại nấy một nồi cháo gạo kê trắng, hâm lại đồ ăn còn dư lại từ buổi trưa cùng nhau cho nóng, sau đó cắt một thịt lợn chín đỏ trắng xen nhau, đổ lên nước tương tỏi lên rồi lại mang lên rượu đế hàng rời (hàng đã phá kiện để bán lẻ), ba người ngồi quanh trước bàn bắt đầu uống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/126.html.]

"Đi xem thế nào rồi?" Anh Lưu ăn miếng thịt lợn chín và hỏi.

Lão Khúc hừ hừ hai tiếng nói: "Có thể thế nào được nữa? Khẳng định là không được, loại lều lớn đó không phải là ai cũng có thể làm được đâu, vừa nhìn thằng nhóc này đã không được rồi."

Triệu Văn Thao vui vẻ: "Bác ơi, sao bác lại thấy cháu không được chứ?"

Anh Lưu cười: "Nói đi xem nào. Lão Khúc, bác nhìn thế nào đấy, sao thằng nhóc nhà người ta thì không đượ?."

Lão khúc uống rượu, mặt mày đỏ thẫm, cười khà khà: "Thằng ôn nhà cậu không phải là người làm việc này đâu."

"Thế cháu làm gì?" Triệu Văn Thao tò mò hỏi.

"Ta nào biết được, nói chung là dựa vào cậu thì không làm được cái loại lều lớn đó đâu. Cậu nói xem ta nói đúng hay không?"

Triệu Văn Thao nở nụ cười, cũng không giấu giếm: "Đúng ạ, bác nói rất đúng, cháu đúng là không làm được, thực ra cháu tới không phải để học cách trồng trọt trong lều lớn đâu."

"Cậu muốn buôn bán rau xanh đúng không?" Anh Lưu nói.

"Thế mà anh cũng có thể nhìn ra à?" Triệu Văn Thao kinh ngạc.

Anh Lưu cười phì một tiếng: "Thế đã là gì, tới thôn Thái Bình không phải học trồng trọt trong lều lớn thì chính là buôn bán rau. Cậu không học trồng trong lều, không phải là tới buôn bán rau thì chẳng lẽ là tới chơi?"

Lão Khúc nói: "Đúng đầy, công việc này mới là thứ mà nhóc nhà cậu làm đây này."

"Bác à, bác chắc chắn thế?" Triệu Văn Thao chớp mắt, trông ông lão tướng mạo xấu xí này.

Lão Khúc nở nụ cười, tự đắc nói: "Già này năm nay hơn sáu mươi rồi, từ nhỏ đã giữ cửa ở đại đội này, giữ cửa cả đời, cũng nhìn hết cả đời người, người nào vừa đi qua đã tường tận tám chín phần mười. Thằng lỏi nhà cậu nhìn thì là một kẻ tinh ranh, là một người làm việc lớn đấy."

Loading...