Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Từ cổ đại xuyên đến niên đại văn - 107

Cập nhật lúc: 2024-10-14 09:43:53
Lượt xem: 19

Ngày hôm sau, Diệp Sở Sở ôm một ít rau mang sang cho mẹ chồng, người khác thì có thể không quan tâm, nhưng cha mẹ chồng thì nhất định phải quan tâm.

Lòng hiếu thảo đã ăn sâu vào trong xương cốt của cô, cô hiếu thuận với cha mẹ của Văn Thao như hiếu thuận với cha mẹ của mình vậy.

Mặc dù Văn Thao đã nói rõ rằng làm xong rồi sẽ mang sang tặng cho cha mẹ một chút nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy nên cho mẹ chồng ít rau nữa, có rau rồi mẹ chồng thích ăn gì thì có thể tự nấu ăn, thuận tiện hơn nhiều.

"Chúng ta già như vậy rồi thì có thể ăn được bao nhiêu, ít rau trong nhà đó là đủ ăn rồi, các con còn trẻ, cứ đem về ăn đi." Mẹ Triệu nở một nụ cười trên mặt, nói.

Đôi vợ chồng trẻ này cứ có một miếng ăn là lại nhớ đến đôi vợ chồng già bọn họ, cứ nói vợ chồng già bọn họ thiên vị, có thể không thiên vị à, có ai trong số mấy người còn lại có lòng như thế này?

Lòng người đều làm từ thịt, những đứa con như thế này đưa vào nhà nào mới không bị người lớn làm tổn thương?

Diệp Sở Sở cười nói: "Mẹ, nhà chúng con cũng có cái để ăn rồi, đây là rau con cố tình để lại cho cha mẹ, Văn Thao bảo là cải trắng muối dưa rất ngon, cải đen có thể để ở trong hầm cả mùa đông, chỉ cần ăn như bắp cải tươi thôi, dùng làm nhân sủi cảo cũng rất ngon, mẹ và cha có thể ăn tươi cũng được."

Mẹ Triệu nhìn cây bắp cải to như vậy cũng rất thích, hơi xúc động nói: "Con nói xem, cùng một loại đất, nhưng nhà người ta sao có thể trồng ra cây rau to như thế này chứ!"

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

"Con nghe Văn Thao nói là bón phân cho lớn." Diệp Sở Sở nói.

"Thế à, thế thì năm sau chúng ta cũng phải nghĩ cách bón phân nhiều hơn mới được." Mẹ Triệu gật đầu nói.

"Vậy đợi đến lúc đó trồng được rồi, mẹ cũng phải cho bọn con thử đó nhé." Diệp Sở Sở cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-co-dai-xuyen-den-nien-dai-van/107.html.]

"Còn phải chia cho bọn con nữa à?" Mẹ Triệu cười trách cứ.

"Mẹ, vẫn còn một ít hành tây, lát nữa con mang sang cho mẹ nhé." Diệp Sở Sở cười nói.

"Thôi đừng lấy nữa, các con giữ lại ăn đi, già rồi không ăn được bao nhiêu nữa đâu." Mẹ Triệu nói rồi nhìn vào phần eo lưng của con dâu, hạ thấp giọng nói: "Sở Sở, bụng con có tin tức gì chưa?"

Diệp Sở Sở hơi đỏ mặt: "Vẫn chưa có ạ."

Mẹ Triệu cảm thấy hơi thất vọng, nhưng không muốn tạo áp lực cho cô con dâu nhỏ, cười nói: "Cơm ngon không sợ ăn muộn, không sao, các con vẫn còn trẻ, không cần vội vàng, mùa đông cũng không có nhiều việc, chăm sóc cơ thể cho thật tốt, đoán chừng sẽ sớm có thôi."

Diệp Sở Sở gật đầu đồng ý, trong lòng thầm biết ơn vì không chỉ gặp được Văn Thao mà còn gặp được mẹ chồng tốt như vậy.

Chỉ là, sao vẫn chưa có nhỉ? Thực ra Diệp Sở Sở cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Đợi con dâu về rồi, mẹ Triệu mới bắt đầu thu gom bắp cải, dự định hôm nay cọ sạch vại, ngày mai sẽ cất rau vào bên trong, đúng lúc này lại nhìn thấy một bóng người vụt qua phòng.

Mặc dù chỉ là vụt qua, nhưng bà vẫn nhìn rõ người đó là con dâu thứ hai, sau khi sửng sốt một chút thì ngay lập tức hiểu ra, sắc mặt đen xuống.

"Tôi còn cho rằng nó là người tốt, không ngờ nó lại dám làm ra loại chuyện nghe lén như thế này!" Mẹ Triệu vô cùng tức giận nói với cha Triệu.

"Bà có nhìn rõ không?" Cha Triệu hơi không tin.

Trong ấn tượng của ông, con dâu thứ hai luôn rất ngoan ngoãn, thấu tình đạt lý, giống dáng vẻ của chị cả, kết hôn bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng nổi cáu với bọn họ, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ thì ở cùng nhau đều rất ngoan ngoãn, sao có thể làm ra loại chuyện như nghe lén được?

Loading...