Chạm để tắt
Chạm để tắt

Từ bỏ - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 20:48:14
Lượt xem: 1,452

Mặt Tô Miên nghẹn đến đỏ lên, như thể bị oan ức lắm. "Anh ấy bị trầm cảm, cô có biết không?"

"Phiền thật đấy. Sao cô cứ như cái máy đọc vậy?" Tôi không còn kiên nhẫn nữa: "Nếu bị bệnh thì vào viện, đừng làm phiền tôi."

Khoảnh khắc Tô Miên khóc, Tưởng Mặc đau khổ ôm lấy cô ta.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

"Đừng nói nữa, tôi biết ai tốt với tôi."

Câu nói này như một mũi kim đ.â.m vào tim tôi.

Trung tâm y tế MO nằm ở vĩ độ cao, quanh năm phủ đầy tuyết, nhiệt độ về đêm cũng dưới mức đóng băng. Tôi mặc trăng mặc sao, bất chấp cái lạnh khắc nghiệt đi lại giữa phòng thí nghiệm và ký túc xá.

Thành quả của hai năm làm việc chăm chỉ đã được trao cho Tưởng Mặc. Còn anh ta nói anh ta biết ai là người tốt với mình.

Tôi tức bật khóc: “Tưởng Mặc, lương tâm của anh đã bị c..hó ăn rồi.”

Tưởng Mặc Tuyền giả vờ như không nghe thấy, hôn Tô Miên đang khóc, nhẹ giọng nói: “Về nhà đi…”

7

Khi tôi đẩy cửa kính sân thượng ra, tiếng động hơi lớn, khiến nhiều người kinh ngạc quay đầu lại.

Kiều Đình đã ngồi ở đó: "Đây là lần đầu tiên thầy thấy em mất bình tĩnh."

Tôi bực bội xõa tóc, che đi đôi mày u ám: “Em gặp tí rắc rối, không có gì nghiêm trọng cả.”

Kiều Đình nhìn tôi bằng đôi mắt xanh lam: "Không sao đâu, không cần phải kìm nén bản thân đâu."

Tôi quay đầu lại và nhìn cảnh đêm của thành phố, đèn đường chi chít như sao trời, người xe tấp nập. Gió thổi tóc quanh tai tôi, ồn ào dần xa.

"Tên đó thật không biết xấu hổ!"

Tôi chợt mắng: “Đồ khốn nạn!”

Kiều Đình dựa vào tựa lưng, đưa tôi một tách trà.

Tôi lau nước mắt, tay run lên vì tức giận.

Kiều Đình nhẹ giọng nói: “Em còn nhớ lần đầu tiên đến phòng thí nghiệm của tôi không?”

"Chà, đó là một mớ hỗn độn, em đã khóc."

"Tôi biết em không tự nguyện đi du học, như thường lệ, tôi sẽ bảo em cút." Kiều Đình nghiêng người về phía trước, khoanh tay, nghiêm túc nói: "Nhưng sau đó, em làm việc ở chỗ tôi như như cá bơi trong nước, nên tôi không thể từ chối đơn đăng ký của em được. Mỗi người đều có con đường riêng để đi. Em không thể ngăn cản ai đó bỏ cuộc giữa chừng phải không? Trình Hoan, em không phù hợp với nơi này."

Tôi ngồi trên ghế mây, nhìn chằm chằm vào Kiều Đình.

"Thầy à, em còn tưởng thầy sẽ nói: em suy nghĩ kỹ đi ..."

Thầy không bao giờ thích can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác. Đây có thể coi là điều vượt quá giới hạn nhất mà thầy từng nói.

Đôi mắt xanh của Kiều Đình nghiêm túc nhìn tôi một lúc, không biết thầy đang nghĩ gì.

Đột nhiên gió nổi lên.

Thầy nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi cũng có lòng riêng.”

Những lời này đã được giấu trong gió, cái đuôi quét qua đầu trái tim tôi, rung rinh một chút.

8

Hội nghị học thuật kết thúc trước mười giờ.

Khi tôi xách túi bước ra khỏi hội trường, tôi thấy một nhóm người đang tụ tập trước cửa.

Trong không khí thoang thoảng mùi khói bụi. Khi bước xuống bậc thang, tôi thấy ai đó đã dựng một chậu than trước xe của tôi.

Ngọn lửa vừa tắt, bên trong còn có vài bức ảnh cháy chỉ còn nửa khuôn mặt. Đó là ảnh của tôi.

Người hóng chuyện bàn tán.

"Ai đã làm chuyện này? Đen đủi lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-bo/4.html.]

"Đây là rủa người ta c..hết đó..."

Trên kính xe có mấy chữ to viết bằng son môi: “Tiểu tam đi c..hết đi.”

Kẻ gây án chỉ sợ không ai nhìn thấy nên đã chọn màu đỏ tươi, viết nhiều lần lên kính chắn gió phía trước và thân xe màu trắng.

Những người xung quanh nhận ra tôi là chủ xe và chỉ vào tôi.

“Nhìn thì tử tế mà lại làm ra chuyện rác rưởi như vậy.”

"Quả thật người như vậy không ít đâu. Đát Kỷ giới học thuật, kết quả chưa chắc là của mình."

Máu nóng lập tức dồn lên não, dù được giáo dục tốt nhưng tôi cũng không thể chịu đựng được việc bị vu khống hết lần này đến lần khác. Xuyên qua đám đông, tôi bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh và dũng cảm của Tô Miên.

Con này lấy can đảm và tự tin ở đâu ra?

Tôi chen qua đám đông và đi thẳng về phía cô ta.

Tô Miên không ngờ rằng tôi trước tiếp đối mặt, choáng váng tại chỗ.

Ngay lập túc, tôi túm tóc cô ta, kéo cô ta áp mặt vào kính xe. Giọng điệu của tôi lạnh lùng: “Liếm sạch đi.”

Cô ta sợ hãi, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, cô ta khóc lóc vùng vẫy.

"Thả tôi ra, cô đang làm gì vậy..."

"Chơi mày."

Năm ngón tay của tôi phát trắng, vừa đè cô ta xuống, vừa dùng tay còn lại gọi cảnh sát.

Vụ hỗn loạn tại hiện trường thu hút nhiều người đến xem.

Đột nhiên Tưởng Mặc từ phía sau đám người giận dữ hét lên: "Trình Hoan, thả cô ấy ra!"

Vẻ mặt lo lắng đó là điều tôi chưa từng thấy trước đây.

[Bạn đang đọc Từ bỏ được edit bởi team Nhân Trí page, đăng tại Monkeyd]

Ngay khi anh ta đến gần hơn, tôi đá đổ chậu than. Bụi dính đầy chân anh ta. Tôi hỏi gay gắt: "Ảnh của tôi ở đâu mà có?"

Tưởng Mặc không trực tiếp trả lời, thay vào đó anh giải thoátTô Miên khỏi vòng tay của tôi, bảo vệ cô ta ở phía sau: "Nếu em có chuyện gì thì cứ tìm anh."

Tô Miên kêu lên: "Tưởng Mặc, anh đừng đứng nhìn, cô ta đánh em, đánh lại cô ta đi..."

Tôi nhổ mớ tóc rối bù trong miệng ra, cười khẩy: "Tô Miên, cô muốn c..hết phải không?"

Tô Miên sợ hãi lùi lại.

Tưởng Mặc nghẹn giọng: "Trình Hoan, xin em nói lý chút đi, sao lại hành xử như kẻ điên vậy?"

“Muốn xem thứ gì đó điên rồ hơn không?”

Tôi lấy máy ghi âm ra. Nhấn nút phát.

[Chuyện chia ly không chỉ do một người.]

[Làm lạnh với anh, được không?]

[Thừa nhận là anh không được khó đến vậy sao?]

[Tưởng Mặc, sao anh hèn vậy?]

Đồng tử của Tưởng Mặc đột nhiên giãn ra, anh ta lo lắng nhìn Tô Miên, người đang có vẻ mặt đờ đẫn.

"Miên Miên, nghe anh giải thích..."

Tô Miên sắc mặt tái nhợt, khóc đến nhìn thấy mà thương: "Anh vẫn thích cô ta đúng không..."

 

Loading...