Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 3.3

Cập nhật lúc: 2024-10-05 13:34:02
Lượt xem: 0

Vẫn chưa trở về trường, tôi liền nhận được tin nhắn của Thiếu Thiên.

“Như Ý tỷ! Cô nhanh nhìn trang tỏ tình của trường chúng ta.”

Tôi chưa kịp nhìn thì Trần Linh đã chìa điện thoại ra trước mặt tôi.

 Không thể chịu được là khuôn mặt của tôi trên đó.

“Như Ý, cậu nhanh xem!”

Có một người đăng một đoạn video lên trang tỏ tình, lượt thích và bình luận không ngừng tăng lên.

Trần Linh vẻ mặt lo lắng: “Hồi nãy ở nhà hàng có người của trường chúng ta, anh ta đã quay video lại.”

Đoạn kết túc của video là khi Chu Tụng An chỉ tay vào tôi và nói rằng tôi đã chạm vào m.ô.n.g hắn.

Chỉ cần xem video này, tôi đã biến thành một cô gái có sở thích kỳ lạ, vả lại còn đi thích bạn trai của bạn cùng phòng.

Phía dưới bình luận rất nhiều.

Tôi liếc nhìn một cách thản nhiên.

“Wow, thật kích thích.”

“Vân Như Ý bình thường lạnh lùng như vậy , không nghĩ đến lại thích kiểu người như vậy.”

“Tôi cảm thấy tôi có hi vọng, hahahaha.”

“..............”

Có rất nhiều bình luận, có bình luận bảo vệ tôi, có bình luận xem náo nhiệt và một số khác là nói lung tung.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài xe.

Trần Linh có chút bất an: “Như Ý, cậu không sao chứ?”

Tôi: “Không sao đâu.”

“Chỉ là đang nghĩ một vấn đề thôi.”

Trần Linh tò mò: “Vấn đề gì vậy?”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Tôi nhìn cậu ấy, nhướng mày: “Cậu nói xem, thịt lợn nấu gì là ngon nhất?”

............

Sau khi bước xuống xe cùng Trần Linh, tôi vỗ nhẹ vào cánh tay của cô ấy.

“Cậu về nghỉ ngơi trước đi, tối nay mình phải ra ngoài có chút việc.”

Cậu ấy Tưởng Thiếu Thiên đang đứng một bên đợi, suy nghĩ một mấy giây sau rồi gật đầu.

“Vậy cậu ở bên ngoài chú ý an toàn nha.”

Trần Linh không biết thân phận thật sự của tôi, chỉ là đối với tôi có sự tin tưởng nên cho đến bây giờ cũng không hỏi gì nhiều.

Nhìn cậu ấy bước vào trường, Tưởng Thiếu Thiên đi đến.

“Tôi đã yêu cầu xóa hết các bài đăng trên trang tỏ tình rồi.”

“Như Ý tỷ, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tưởng Thiếu Thiên là một trong những đại linh môn – tiểu bối của Tưởng gia ở Phượng Thành, được ông nội cậu ấy phái đến bên cạnh tôi để rèn luyện tích lũy kinh nghiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/3-3.html.]

Chiếc xe thể thao của cậu ấy đã được cải tiến đậu một bên, tôi bước đến tực tiếp nhảy vào xe.

“Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Khi xe dần dần tiến vào đường chính, tôi kể cho cậu ấy nghe toàn bộ cậu chuyện.

Tưởng Thiếu Thiên: “Vậy Chu Tụng An là lợn yêu sao?”

Tôi do dự một chút: “Tà khí trên người hắn nói với tôi như vậy, nhưng......”

Tưởng Thiếu Thiên quay đầu nhìn tôi: “Nhưng?”

Tôi: “Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.”

Tưởng Thiếu Thiên không quá để ý: “Nếu có vấn đề gì đợi tìm được Chu Tụng An sẽ biết.”

Cậu ấy đánh lái chiếc xe thể thao tới một ngã tư vắng vẻ rồi rẽ sang một con đường khác.

Tôi dùng hai tay tạo ấn, mảng cầu hồn màu vàng lờ mờ hiện ra.

Tôi đã để lại dấu vết trên người Chu Tụng An ở nhà vệ sinh trong nhà hàng, nên bây giờ rất dễ để tìm thấy hắn.

“Phía trước ngã tư tìm một chỗ đậu xe, chúng ta đi bộ tới.”

“Chiếc xe thể thao màu vàng của cậu ấy quá bắt mắt, có thể dễ dàng gây chú ý cho người khác.”

Khu vực này là khu giàu có nổi tiếng.

An ninh cũng khá nghiêm ngặt.

Tôi đứng cách tiểu khu không xa, cúi đầu suy nghĩ, Tưởng Thiếu Thiên đỗ xe, nghi ngờ đi tới: “Đợi cái gì nữa?”

Tôi: “Tiểu khu này có nhiều giám sát, tôi đang suy nghĩ làm sao để vào trong.”

Tưởng Thiếu Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp kéo vai tôi bước vào.

Nhân viên bảo vệ ở cửa vươn đầu ra nhìn, sau đó lập tức mỉm cười: “Tưởng tiên sinh, sao muộn như vậy anh còn đến?”

Tôi: “............”

Tưởng Thiếu Thiên dẫn tôi vào tiểu khu.

Cậu ấy giải thích: “Ông nội tôi có để lại cho tôi một số bất động sản ở Phượng Thành.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, là một trong tiểu khu này.

Cậu ấy như vậy khiến tôi có vẻ hơi ngốc......

Theo sự hướng dẫn của mảng tìm linh hồn, chúng tôi đi đến một tòa nhà.

Chỉ nhìn thấy hai bóng người một nam một nữ đứng ở cửa, âu yếm nhau.

Tưởng Thiếu Thiên: “Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An?”

Tôi gật đầu.

Thật khó để nói đó có phải là Hồ Tiểu Mạn hay không, nhưng dáng người thấp và mập của hắn rất dễ nhận biết.

“Trước tiên đợi đã, đợi họ tách nhau ra rồi nói.”

10 phút sau.

Hai người vẫn bám lấy nhau, càng ngày càng ôm nhau chặt hơn.

Tưởng Thiếu Thiên: “Tôi có chút không chịu được nữa.”

Loading...